Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 66

Cập nhật lúc: 2024-08-10 22:38:20
Lượt xem: 243

Sở Mộc: “Tướng mạo xuất chúng chỉ chiếm số ít.”

“Bởi vì mỹ mạo rất hiếm. Giống như thúc phụ của ngươi đã bao nhiêu đó tuổi, tìm trong toàn bộ huyện Lễ Tuyền này cũng không tìm ra quá ba người có diện mạo đường đường như hắn.” Lâm Hàn nói: “Ta nghe Hoàng Kỳ nói, hảo bằng hữu kia của ngươi cứ nhìn chằm chằm vào Tử Diệp, ngươi cảm thấy điều này là bình thường —— người có lòng yêu cái đẹp thì làm sao, có phải chỉ vì hắn lớn lên tuấn tú không phải sao.” Nàng không đợi hắn giải thích đã nói tiếp: “Nếu đổi thành cha ta thì ngươi sẽ nghĩ như thế nào?”

Trong đầu Sở Mộc hiện ra hai chữ —— đáng khinh. Ngẩng đầu đối mặt với một đôi mắt biết cười, tiểu hầu gia hơi đỏ mặt, lúng ta lúng túng nói: “Ta… Ta chỉ cảm thấy yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.” Dừng một chút: “Còn rất vui vẻ vì nhà ta có một nha hoàn xinh đẹp như vậy, ta đã quên —— đã quên suy xét các khía cạnh khác.”

“Quân tử cũng sẽ không nhìn chằm chằm vào nha hoàn trong phủ người ta.” Lâm Hàn nói: “Chỉ một mỹ nhân đã khiến cho hắn ta quên mất mình đang ở đâu, người như vậy có thể làm được chuyện gì lớn chứ.” Tạm dừng một chút, nhìn về phía Sở Tu Viễn.

Sở Tu Viễn gật đầu tán đồng, ý bảo Lâm Hàn tiếp tục.

“Ngươi có thể kết bạn uống rượu, nhưng này tâm tư phải chính trực.” Lâm Hàn nói.

Sở Mộc vò đầu: “Đã biết, thẩm thẩm.”

Lâm Hàn thấy hắn lại nói cho có lệ, không nhịn được nhíu mày, nghĩ lại Sở Mộc từ nhỏ không cha không nương, do tổ mẫu trông chừng, thúc phụ không thân thiết với hắn và cũng chẳng rảnh trông nom chằm chằm, hôm nay những lời nàng nói có lẽ trước đây Sở Mộc cũng chưa từng nghe qua, bắt hắn phải nhớ ngay lập tức thì thật có chút làm khó người khác.

“Đám Bảo Bảo đang ở phía sau, ngươi đi xem một chút đừng để bọn nó quậy phá, ta và thúc phụ của ngươi nói chuyện một chút.” Lâm Hàn nói.

Sở Mộc kinh ngạc: “Như vậy là xong rồi?”

“Còn muốn ta nói đến miệng đắng lưỡi khô à?” Lâm Hàn trừng mắt hắn.

Sở Mộc vội vàng nói: “Không có, không có.” Cất bước chạy mất, quả thực là sợ chậm một chút sẽ bị Lâm Hàn nói tiếp.

Sở Tu Viễn vẫn luôn bàng quan, phát hiện Lâm Hàn lúc nãy dường như đang suy tư gì đó, nhìn Sở Mộc đã đi xa mới hỏi: “Phu nhân có phải vẫn còn lời chưa nói xong?”

“Tướng quân đã nhìn ra?” Lâm Hàn cảm thấy ngoài ý muốn.

Sở Tu Viễn cười nói: “Ta và nàng quen biết đã nhiều ngày, không nhìn ra điểm này thì đúng là ta không để bụng cái nhà này rồi.”

“Ta có thể nói thẳng ra sao?” Lâm Hàn thử thăm dò nói.

Sở Tu Viễn: “Phu nhân nói thẳng là được.”

“Tướng quân sao lại thấy người nọ chí lớn nhưng tài mọn, đua đòi?”

Sở Tu Viễn nghĩ một chút: “Ta qua đó giả vờ nói chuyện phiếm với hắn ta, hỏi chuyện thị phi để xem tâm tư của hắn ta, hỏi mưu kế sách lược để xem kiến thức của hắn ta, rất dễ nhìn ra.”

“Sở Mộc không có.” Lâm Hàn nói.

Sở Tu Viễn hiểu nàng đang muốn nói là Sở Mộc sao lại không phát hiện ra.

“Sở Mộc rất ít đàm luận chuyện trong triều với bằng hữu của hắn, đa số chỉ nói mấy chuyện nhàn thoại trong thành thôi.” Sở Tu Viễn nhớ lại tình huống lúc Sở Mộc đi chung với đám bằng hữu: “Hắn cho rằng mấy bằng hữu kia của hắn chỗ nào cũng tốt, nghe người ta nói bốc nói phét sẽ không cảm thấy họ nói như rồng leo, làm như mèo mửa, ngược lại cho rằng chí hướng rộng lớn.”

Lâm Hàn ngẫm lại đúng là có khả năng này, Sở Mộc mới mười tám, năm nay mới vào triều, ngoại trừ luyện binh xuất chinh thì cũng chưa tiếp xúc nhiều với thế sự, không hiểu biết nhiều chuyện cũng là chuyện bình thường.

“Ta thấy Sở Mộc cũng chưa chịu phục.” Lâm Hàn nói.

Sở Tu Viễn: “Phu nhân có cao kiến gì?”

“Túy chi dĩ tửu nhi quan kì tính, kỳ chi dĩ sự nhi quan kì tín.” Lâm Hàn buột miệng thốt ra.

Trong mắt Sở Tu Viễn tràn ngập ý cười, vị phu nhân này của hắn quả không phải là người thường.

“Tướng quân cười cái gì?”

Sở Tu Viễn: “Phu nhân nghĩ giống ta rồi.”

“A?” Lâm Hàn kinh ngạc, đối diện với sự tươi cười của hắn, bỗng cảm thấy hoảng hốt: “Vậy tướng quân, tướng quân tính làm như thế nào?” Vội vàng dùng lời nói che giấu sự khác thường của nàng.

Sở Tu Viễn cẩn thận ngẫm lại: “Ta ra mặt không thích hợp. Ngày khác để Viên Hạo dắt theo Sở Mộc đi thử xem sao.”

Viên Hạo là bộ hạ của Sở Tu Viễn, cũng là bằng hữu của hắn, lớn hơn Sở Tu Viễn ba tuổi, cũng là người đã nhìn Sở Mộc lớn lên. Nếu hắn ra mặt, Sở Mộc sẽ hoài nghi hắn có mục đích không đơn giản, cũng không dám không cho hắn mặt mũi.

“Biện pháp này của tướng quân rất tốt.” Lâm Hàn nghĩ thông suốt điểm mấu chốt trong đó cũng không tiếc lời khen.

Sở Tu Viễn lắc đầu: “Cũng là nhờ phu nhân cơ trí.” Dừng một chút: “Việc này cứ xem như cho qua đi, miễn cho kia tiểu tử kia nghi ngờ.”

“Đương nhiên.” Lâm Hàn còn chưa có được mấy ngày nhàn nhã đâu, lập tức bỏ chuyện này ra sau đầu, một lòng “đối phó” với Đại Bảo Bảo.

Nhưng mà, ngày nhàn hạ lại qua thật mau.

Mười hai tháng sáu, ngày hưu mộc, trời âm u, thoạt nhìn như muốn đổ mưa, sau khi dùng bữa sáng xong Sở Tu Viễn đã bảo Sở Mộc ở nhà trông chừng hài tử, hắn và Lâm Hàn cùng nô bộc vệ úy đến chợ đông mua trang sức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-66.html.]

Sở Tu Viễn muốn Lâm Hàn mua thêm mấy món, hắn cũng đã thật sự nói ra lời này. Hắn đã nghĩ ngợi nhiều hôm, cho dù ngày hắn và Lâm Hàn bái đường người Lâm gia không tới, sau này về Lâm gia, Lâm Hàn vẫn phải đeo vàng đeo bạc lên người, nếu không lỗ tai của hắn và Lâm Hàn có thể bị người Lâm gia nói cho đóng thành kén mất.

Trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, Sở Tu Viễn đến chợ đông đã mua cho Lâm Hàn một đôi vòng vàng và một đôi vòng bạc, lại lựa thêm rất nhiều trâm cài bằng vàng bạc nạm ngọc. Lâm Hàn thấy hắn cứ như không cần bạc thấy cái gì cũng bảo tiểu nhị gói lại thì nhíu mày.

Ánh mắt của Sở Tu Viễn đã chú ý tới điểm này: “Phu nhân, cha nương nàng.”

Lâm Hàn nhịn xuống xúc động muốn trả đồ vật lại chỗ cũ, nhỏ giọng hỏi: “Cha ta đã gần năm mươi rồi, bệ hạ không chê ông ta già cả mắt mờ sao?”

“Về điểm này phu nhân có thể tự mình hỏi bệ hạ.” Sở Tu Viễn thấy tiểu nhị đã gói xong đồ, bảo gia định thanh toán rồi cùng Lâm Hàn đi ra ngoài: “Bệ hạ nói đợi thời tiết mát mẻ sẽ cho người tới phủ phụ nàng thu hoạch chỗ khoai kia.”

Lâm Hàn dừng bước chân, nhìn Sở Tu Viễn: “Có thu thì vẫn là chúng ta thu, y đưa người tới cân ký à?”

“Đúng là không gạt được phu nhân.” Sở Tu Viễn vui vẻ, phát hiện thời tiết càng ngày càng oi bức: “Về đi. Ta cảm thấy thu hoạch không tồi, hôm nay đã làm quá nhiều việc rồi.”

Trên người Lâm Hàn không đổ mồ hôi, nhưng mặt đã bắt đầu bết dính, thậm chí có chút ngứa, cũng muốn nhanh về moojt chút. Nhưng vừa nhìn thấy xe ngựa, Lâm Hàn lại dừng bước.

“Làm sao vậy?” Sở Tu Viễn hỏi.

Lâm Hàn không đáp mà hỏi lại: “Lần sau ra ngoài có thể cưỡi ngựa được không?”

Sở Tu Viễn hướng theo tầm mắt của nàng nhìn thấy xe ngựa ở phía xa, đang muốn hỏi nàng đang yên đang lành sao lại muốn cưỡi ngựa, lại thấy mặt nàng bóng loáng, hắn lập tức hiểu ra —— nàng ngại nóng a.

“Có thể.” Sở Tu Viễn.

Lâm Hàn lộ ra ý cười, lập tức chạy về phía xe ngựa

Sở Tu Viễn theo phía sau, lắc đầu bật cười, vị phu nhân này của hắn cũng thật đặc biệt.

“Đại tướng quân?”

Sở Tu Viễn dừng lại nhìn Lâm Hàn, chuyện gì?

Lâm Hàn đang muốn nói không phải ta. Thình lình nghĩ đến triều đại này có không ít tướng quân, nhưng Đại tướng quân chỉ có một vị, đó chính là Sở Tu Viễn bên cạnh nàng. Không phải nàng gọi, vậy ai gọi chứ. Người khác cũng không biết hôm nay bọn họ tới chợ đông.

Lâm Hàn quay đầu nhìn lại, thấy một nữ tử khoảng tầm ba mươi ăn mặc hoa lệ đang đi tới chỗ bọn họ. Nữ tử dáng người đẫy đà, tướng mạo cũng không xuất sắc, nhưng gương mặt của nàng ta khiến Lâm Hàn cảm thấy như đã từng quen biết. Nhìn kỹ lại, đôi mắt của nữ tử rất giống Đại Bảo Bảo, đáy lòng tức khắc nổi lên dự cảm không lành.

“Tướng quân, ta đi trước một bước.” Lâm Hàn nói.

Sở Tu Viễn theo bản năng hỏi: “Đi chỗ nào?”

“Người nọ tới tìm chàng, ta ở chỗ này không tiện lắm.” Lâm Hàn thử thăm dò nói.

Sở Tu Viễn nghi hoặc: “Có gì mà không tiện?”

Lời này khiến cho Lâm Hàn sửng sốt, lúc nàng phản ứng kịp lại muốn bật cười, nàng thật là rảnh rỗi, thế mà lại đi nghi ngờ Sở Tu Viễn.

Sở Tu Viễn mà có bản lĩnh đó thì trước đây thê tử này của hắn đã không chạy theo quản sự.

Lâm Hàn lại nhìn nàng kia, rồi lại nhìn chằm chằm Sở Tu Viễn, không rảnh nhìn đường sá, không khỏi cảm thấy đồng tình, coi trọng ai không coi, thế nhưng lại coi trọng khúc gỗ Sở Tu Viễn này.

Nhưng mà còn chưa đợi Lâm Hàn nghĩ xong nguyên nhân nàng ta về tìm Sở Tu Viễn, nữ tử đã tới trước mặt hai người: “Vị này chính là?” Ngoài miệng hỏi Sở Tu Viễn nhưng đôi mắt lại nhìn Lâm Hàn.

Sở Tu Viễn không chút suy nghĩ: “Phu nhân ta. Công chúa cũng tới mua đồ à?”

“Công chúa?” Lâm Hàn đánh giá đối phương, thình lình nghe được xưng hô của Sở Tu Viễn thì kinh ngạc trợn mắt.

Công chúa đã thành niên của bổn triều chỉ có hai vị, người trẻ hơn khoảng tầm hai mươi, là thứ muội của Thương Diệu. Người lớn tuổi hơn chính là thân muội của hoàng đế, lớn hơn Sở Tu Viễn bốn tuổi, nhỏ hơn Thương Diệu hai tuổi. Chẳng phải là vị trước mắt này sao.

Thương Vãn kinh ngạc: “Ngươi không quen biết ta?”

Lâm Hàn giật khóe môi, trong lòng nói ngươi chẳng phải hoàng kim bạc trắng đồng thau, sao ta phải biết ngươi chứ.

“Không nghe tướng quân nhắc qua.” Lâm Hàn áy náy nói.

Biểu cảm của Thương Vãn nháy mắt chuyển từ kinh ngạc thành khiếp sợ, Lâm Hàn lại cảm thấy rất vui vẻ. Nàng đột nhiên phát hiện Thương Vãn búi kiểu tóc của phụ nhân, chứng minh nàng ta đã gả chồng, mà còn có ý gì với Sở Tu Viễn sao.

“Tướng quân, sao chưa từng nghe chàng nói qua?” Lâm Hàn không đợi Sở Tu Viễn và Thương Vãn mở miệng đã cố ý hỏi.

Sở Tu Viễn mày nhíu lại, hắn nói cái gì, nàng ta là muội muội của bệ hạ, đâu phải muội muội của hắn.

“Mấy ngày gần đây bận rộn, còn chưa kịp nói với phu nhân.” Sở Tu Viễn do dự một lát, nói: “Vừa lúc công chúa và phu nhân đều ở đây, công chúa, mấy ngày nữa ta sẽ bái đường với phu nhân, bệ hạ cùng Hoàng Hậu chủ trì, mong công chúa bớt chút thời gian đến dự.”

Thương Vãn đen mặt.

Loading...