Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 70
Cập nhật lúc: 2024-08-10 22:38:29
Lượt xem: 231
Tiểu Sở Dương không khỏi hỏi: “Mộc ca làm sao vậy?”
“Đi ra ngoài chơi mà còn không vui à?” Sở Ngọc hỏi theo: “Đệ mà được đi ra ngoài chơi nửa ngày thôi đã vui đến mức ngay cả nho với dâu tây cũng chẳng muốn ăn nữa.” Nói xong liếc mắt nhìn Lâm Hàn.
Lâm Hàn cười nói: “Cuối tháng mát mẻ, bảo cha mấy đứa dẫn mấy đứa đi chơi.”
Ba hài tử đồng thời nhìn về phía Sở Tu Viễn, bao gồm cả Đại Bảo Bảo lúc trước chỉ lo ăn.
Đến cuối tháng đã qua thời điểm trời nóng bức nhất, Sở Tu Viễn nghĩ một chút liền nói: “Được.”
“Cha ăn nho đi.” Sở Dương đưa nho trong tay mình qua.
Sở Tu Viễn nhận lấy, khóe mắt thoáng nhìn thấy Sở Mộc còn vô cùng ỉu xìu: “Xảy ra chuyện gì?”
“Thúc phụ...” Sở Mộc nhìn Lâm Hàn, miệng giật giật, sâu kín thở dài một hơi: “Không có gì.”
Lâm Hàn chậc chậc một tiếng: “Không hỏi thì nói không quan tâm đến ngươi, hỏi thì ngươi lại không nói, làm thúc thúc thẩm thẩm ngươi cũng thật khó.”
Tiểu Hầu gia lộ vẻ mặt khó xử.
Sở Tu Viễn không còn kiên nhẫn: “Nói mau!” Hắn đột nhiên cao giọng.
Tiểu Sở Ngọc suýt nữa bị sặc nho, Lâm Hàn đánh vào cánh tay Sở Tu Viễn: “Nói nhỏ một chút, làm con sợ rồi kìa.”
“Con không sao, nương.” Sở Ngọc nuốt nho xuống liền vội vàng nói, chỉ sợ chậm một chút cha nương lại cầm vũ khí lên đánh nhau.
Lâm Hàn thấy cậu bé còn có thể nói chuyện, yên tâm quay về phía Sở Mộc: “Còn chờ thúc phụ ngươi mời ba lần bốn lượt nữa à?”
“Ta nói cũng được, nhưng các ngươi không được chê cười ta.” Sở Mộc nhìn chằm chằm thúc hắn và thẩm thẩm hắn.
Lâm Hàn sớm đã đoán được, nghe vậy chỉ muốn cho hắn một cái liếc mắt xem thường: “Ta và thúc phụ ngươi cũng không rảnh rỗi như vậy đâu.”
“Vậy ta nói nhé?” Sở Mộc thăm dò nói.
Tiểu Sở Ngọc nhịn không được mở miệng: “Mộc ca, có phải huynh bị bệnh hay không? Nương, mau xem cho Mộc ca một chút, thấy giống như đổi thành người khác rồi ấy.”
“Ta không có bệnh.” Sở Mộc thốt lên.
Sở Tu Viễn nâng mắt nhìn hắn một cái, không có bệnh thì nói mau đi, nhăn nhăn nhó nhó mất tự nhiên chẳng giống nam nhân gì cả.
Sở Mộc không khỏi gãi đầu: “Không được cười đấy.”
Sở Tu Viễn nâng tay ném nho ra ngoài, ngay chính giữa mi tâm tiểu Hầu gia. Lập tức ba hồn bảy phách tiểu Hầu gia quay trở về chỗ cũ, khôi phục lại bộ dáng trước kia.
“Chính là bằng hữu mà lúc trước đến nhà chúng ta, ta còn lấy dưa hấu ra chiêu đãi hắn nữa, thúc thúc với thẩm thẩm có nhớ không? Trưa hôm nay chúng ta gặp mặt ở chợ phía đông, liền tìm một quán rượu ăn cơm với nhau. Trong bữa ăn chúng ta có nói về mấy đại sự trong triều, hắn uống nhiều mấy chén, liền nói, liền nói…”
Sở Tu Viễn tức giận nói: “Ngươi từ khi nào biến thành cà lăm thế hả?”
“Nói là đồng nhân không đồng mệnh.” Sở Mộc vội nói.
Sở Tu Viễn cùng Lâm Hàn liếc nhau một cái, điều này có ý gì.
Lâm Hàn suy nghĩ một chút, thử hỏi: “Có phải hắn cũng giống như ngươi đều là thanh niên tài tuấn, mà hắn chẳng làm nên trò trống gì, còn ngươi lại được phong làm Tắc Bắc Hầu là bởi vì ngươi có cô cô và thúc phụ tài giỏi phải không?”
Sở Mộc kinh ngạc đến không khép miệng lại được.
Sở Tu Viễn không khỏi cười lạnh liên tục.
Sở Mộc vừa thấy thúc hắn cùng thẩm thẩm hắn có vẻ không tán đồng giống hắn mới dám nói tiếp: “Còn nói thúc phụ có thể trở thành đại tướng quân, được bệ hạ coi trọng, cũng là bởi vì có một tỷ tỷ tốt. Hiện giờ cô mẫu thất sủng, bệ hạ đối đãi với thúc phụ không giống như trước kia, hai lần thắng lợi mới thưởng thiên kim. Thúc phụ, ta...”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Sở Tu Viễn quát.
Sở Mộc sợ tới mức ngậm miệng lại.
Lâm Hàn vỗ vỗ cánh tay hắn, ý bảo hắn bớt giận: “Tô mỹ nhân cũng có đệ đệ, bệ hạ hiện giờ đang sủng ái Tô mỹ nhân, năm ngoái xuất chinh vì sao không cho đệ đệ của Tô mỹ nhân cùng đi?”
“Hắn, hắn là kẻ tay trói gà không chặt, đi ra đó ngay cả hỏa đầu binh cũng không làm được, cho hắn đi làm gì?” Sở Mộc vừa nói ra liền hiểu được: “Ý của thẩm thẩm là bệ hạ coi trọng ta cùng thúc phụ chỉ là bởi vì bản thân chúng ta, chứ không phải là vì Hoàng hậu cô mẫu sao?”
Lâm Hàn: “Hoàng hậu chỉ có thể cho các ngươi quen biết bệ hạ, cũng không thể chi phối ý nguyện của bệ hạ. Chờ đã, hắn không phục như vậy, không phải là bảo ngươi tiến cử hắn đấy chứ?”
Sở Tu Viễn tiếp lời: “Hai năm trước khi bệ hạ chiêu mộ hiền lương chi sĩ, hắn có đưa tấu chương.”
“Làm sao thúc phụ biết?” Sở Mộc vội vàng hỏi.
Lâm Hàn cũng muốn biết.
Sở Tu Viễn: “Hai ngày trước ta đã cho người điều tra một chút, nhưng chưa từng nghe bệ hạ nhắc tới, ta nghĩ là bệ hạ liếc mắt một cái liền ném đi.”
“Trách không được hắn nói bệ hạ có mắt mà không biết anh tài.” Sở Mộc không khỏi nói.
Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn nghe được liền sửng sốt.
Hoàng đế Thương Diệu có rất nhiều chỗ khiến thế nhân trêu chọc thậm chí là trào phúng, ví dụ như hắn phong lưu đa tình, ví dụ như cuộc sống xa hoa, duy chỉ có phương diện dùng người là không thể chỉ trích, không trách Sở Mộc có dáng vẻ như trời sụp đổ như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-70.html.]
“Vậy ngươi có phục ta và thúc phụ ngươi hay không?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Mộc sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại bĩu môi nói: “Hai người dù sao cũng lớn tuổi hơn ta.”
“Không nói là thẩm thẩm ngươi chỉ lớn hơn ngươi hai tuổi nữa à?” Sở Tu Viễn tiếp lời.
Khuôn mặt tiểu Hầu gia thoáng cái liền đỏ lên: “Ta có nói lời này à? Thúc phụ nhớ nhầm rồi, rõ ràng là ngài nói, còn nói thẩm thẩm bủn xỉn…”
Lâm Hàn cắt ngang lời hắn: “Ngươi cũng đừng chọc tức ta nữa. Nhanh nhanh mà ăn nho đi, nếu không ăn thì Đại Bảo Bảo ăn sạch đấy.”
Sở Mộc cúi đầu nhìn lại, tiểu hài tử một tay một trái nhét vào miệng, má phồng lên, giống như con chuột con ăn trộm gạo: “Buổi tối nấu thịt đệ có ăn nữa không?”
Cái miệng nhỏ của tiểu hài tử ngừng cử động, ngẩng đầu nhìn cha nương mình.
“Buổi tối làm cá chua ngọt.” Lâm Hàn cười nói: “Trước tiên bỏ vào nồi chảo chiên lên, sau đó mới nấu tiếp. Món đó vừa chua vừa ngọt, còn ngon hơn cả nho của con nữa.”
Tiểu hài tử đứng lên, loạng choạng đi về phía nương mình.
Lâm Hàn cầm lấy khăn trong chậu lau mặt và bàn tay dinh dính cho tiểu hài tử, ôm tiểu hài tử lên đùi, xốc xiêm y lên, cái bụng nhỏ tròn tròn lộ ra. Sở Tu Viễn nhìn thú vị, vỗ bụng nhi tử hai cái: “Chín rồi, có thể cắt ra ăn được rồi.”
Tiểu hài tử sợ tới mức cuống quít che bụng: “Không được!”
“Đừng có dọa con.” Lâm Hàn ôm tiểu hài tử, nói với Sở Dương và Sở Ngọc: “Dâu tây ở hậu viện sắp bị hai đứa hái trụi rồi, không cho phép hái nữa, để lại một chút cho Thái tử.”
Tiểu Sở Dương không cần suy nghĩ liền nói: “Thái tử không thích ăn dâu tây.”
“Không nghe lời có phải không?” Lâm Hàn nhìn chằm chằm cậu bé hỏi.
Sở đại công tử ngẩng đầu chống lại tầm mắt của nương, luôn cảm thấy nếu mình trả lời vâng thì sẽ bỏ qua rất nhiều đồ ăn ngon: “Không phải, là con sợ Thái tử không thích.”
“Chuyện này không cần con phải lo lắng, Thái tử không thích thì còn có bệ hạ.” Lâm Hàn quay về phía Sở Ngọc: “Nếu nghe lời thì trưa mai sẽ được ăn mì hầm đậu.”
Sở Mộc cùng hai đường đệ đồng thời dừng lại, vẻ mặt trông mong nhìn Lâm Hàn chờ nàng tiếp tục nói.
“Gà hầm cùng với đậu, hầm đến khi chín được một nửa thì cho mì vào hấp đến khi nước trong nồi gần khô mới lấy ra. Trộn mì với rau sẽ thành món mì hầm.” Lâm Hàn nói xong quay về phía Sở Tu Viễn.
Đại tướng quân không đợi nàng hỏi liền chủ động nói: “Chưa từng ăn bao giờ.” Hắn do dự một lát nói: “Phu nhân phải phí tâm rồi.”
“Nương, con ăn.” Đại Bảo Bảo ngồi dậy.
Lâm Hàn sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn: “Đại Bảo Bảo nhà ta nghe lời nhất, ngày mai làm cho con ăn.”
“Buổi tối không được ạ?” Sở Mộc nhịn không được hỏi.
Hồng Lăng ở một bên nói: “Tiểu Hầu gia, gà làm buổi trưa, buổi tối chỉ có cá. Cá không ăn thì không còn tươi nữa.”
Nếu như ở trước kia Sở Mộc sẽ nói không tươi thì kệ không tươi. Nhưng bây giờ Lâm Hàn là đương gia biết cách sắp xếp, tiểu Hầu gia bị thẩm thẩm hắn thu thập mấy lần liền bĩu môi: “Vậy thì ngày mai đi.”
“Phu nhân, phu nhân...”
Sở Tu Viễn xoay người, gã sai vặt bên người Sở Dương là Bích Hải từ phía đông chạy tới.
“Có chuyện gì thế?” Sở Tu Viễn lên tiếng hỏi.
Bích Hải đến dưới mái hiên dừng lại: “Đại tướng quân, tiểu Hầu gia, phu nhân, ngài nhìn xem đây có phải là chín rồi không?”
Hồng Lăng nhận lấy đưa cho Lâm Hàn.
Lâm Hàn kinh ngạc: “Quả sung?”
“Bị nứt ra rồi à? Vậy là bị hỏng rồi.” Sở Mộc quay đầu nhìn một cái rồi nói.
Lâm Hàn lại muốn luận bàn với hắn thêm một lúc nữa, tiểu tử này thật đúng là một quý công tử mà.
“Tướng quân.” Lâm Hàn đưa cho Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn tách vỏ ra cắn một miếng, lập tức cảm thấy như ăn một ngụm mật: “Không tệ. Sao lại sớm vậy nhỉ?”
“Chắc chỉ lẻ tẻ thôi.” Lâm Hàn nói xong quay về phía về phía Bích Hải: “Có phải chỉ có mấy trái ở phía trên chuyển thành màu đỏ hoặc bị nứt ra không?”
Bích Hải hồi tưởng lại một chút: “Hình như là vậy.”
Lâm Hàn: “Sở Mộc, ngươi cùng Bích Hải lựa mấy trái bị nứt hái xuống, dùng làm trái cây sau bữa tối.”
“Vậy là không phải bị hỏng à?” Sở Mộc nói ra, thấy Sở Tu Viễn trừng mắt nhìn hắn, lập tức biết mình nói sai, bưng đĩa nho ban đầu đi theo Bích Hải hái quả sung.
Sở Dương cùng Sở Ngọc đứng dậy theo, nghĩ đến cái gì đó liền nhìn Lâm Hàn.
Lâm Hàn mỉm cười, hai huynh đệ liền đuổi theo.
Đại Bảo Bảo thấy thế giãy dụa muốn đứng lên.
“Chúng ta ăn thịt.” Lâm Hàn mở miệng.