Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 79
Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:20:11
Lượt xem: 217
Sở Tu Viễn suýt nữa thì cười ra tiếng: “Có đói bụng không?”
Người trên giường ném cho hắn một ánh mắt xem thường, vô nghĩa.
“Muốn cần vi phu giúp không?” Sở Tu Viễn không chờ nàng mở miệng, qua đó bế người lên, thân thể Lâm Hàn cứng đờ, Sở Tu Viễn chợt rùng mình, cuống quýt nói: “Nhìn rõ xem ta là ai nha.”
Lâm Hàn theo thói quen muốn đạp cho hắn một cái, thói quen này không phải hình thành lúc mạt thế mà là từ những lần ác nô muốn cưỡng bức nguyên chủ. Lúc nàng mới tới đây thân thể này vô cùng ốm yếu, có thể nói là trói gà không chặt, lại phải đề phòng người kia, gần hai năm nguyên chủ không có một giấc ngủ yên ổn.
Sau này nàng mới lén tập luyện, sức lực có thể so với nam tử bình thường nhưng Lâm Hàn vẫn chưa thể nào thả lỏng, người phụ trách hầu hạ nàng là thê tử của ác nô kia, nàng rất lo lắng nữ nô này sẽ giúp hắn ta, tối nào cũng phải giấu gậy rộc trong ổ chăn và đặt kéo dưới gối đầu.
“Chàng biết à?” Lâm Hàn nghe hắn nói thì quay đầu.
Sở Tu Viễn: “Bệ hạ từng tra qua, hai người chăm sóc nàng đều bị sét đánh chết, còn không phải là c.h.ế.t cùng lúc, nàng không cảm thấy chuyện này quá trùng hợp sao? Phu nhân.”
“Chàng nghi ta dẫn sét đánh họ?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Tu Viễn xuy một tiếng: “Nàng có thể không? Phu nhân.” Không đợi Lâm Hàn mở miệng, hắn đã nghiêm túc nói: “Ta nghi sét đánh chỉ là cái cớ nàng nói với bên ngoài.”
“Huyện thừa đã phái người tra qua.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn: “Bọn họ là nô lệ Lâm gia mua về, chủ nhân có thể tùy ý xử trí, cho dù nàng g.i.ế.c chúng thì huyện thừa cũng không có quyền hỏi tới.” Hắn đặt nàng lên giường: “Nàng cho rằng phu quân của nàng chỉ biết mang binh đánh giặc thôi sao?”
“Không có.” Lâm Hàn sớm đã đoán được hoàng đế sẽ điều tra nàng, nhưng không nghĩ tới một chuyện nhỏ như vậy mà y cũng không bỏ qua: “Ta đói bụng.”
Sở Tu Viễn đưa thau nước tới trước mặt nàng: “Có cần ta giúp không ——”
“Không cần.” Lâm Hàn tự mình rửa mặt, lại càng cảm thấy khó chịu: “Ta muốn tắm rửa.”
Trên người Sở Tu Viễn cũng nhớp nháp dính dính: “Dùng cơm trước đã, không là nàng sẽ bị váng đầu đó.” Biết nàng thẹn thùng nên hắn cũng không gọi Hồng Lăng và Hồng Ngẫu vào mà tự ra ngoài mang cơm vào phòng: “Không muốn nói gì sao?”
Lâm Hàn ngẩng đầu, khó hiểu hỏi: “Cái gì?”
“Rốt cuộc hai người đánh nàng đã xảy ra chuyện gì?” Sở Tu Viễn hỏi.
Lâm Hàn không muốn nói: “Đều đã qua rồi.”
“Bọn họ đánh nàng cho tới khi sư phụ của nàng dạy nàng võ công, đúng không.” Sở Tu Viễn muốn biết rõ ràng, bởi vì hắn không muốn sáng mai mở mắt dậy lại thấy bản thân nằm trên đất thay vì nằm cạnh phu nhân nhà hắn.
Lâm Hàn hỏi: “Chàng thật sự muốn biết?”
Sở Tu Viễn gật đầu.
“Chuyện đó à.” Lâm Hàn nói xong thì cúi đầu ăn cơm.
Sở Tu Viễn không hiểu, muốn nàng nói cho rõ ràng, nghĩ đến những lần hắn bị đá xuống đất đều là vì hắn đụng vào người Lâm Hàn, đột nhiên trừng mắt: “Nàng, ý nàng là, trước kia chúng ta… Nàng —— lúc nào chứ? Cha nàng có biết không?”
Lâm Hàn lại ngẩng đầu, chàng nói thử xem.
“Không biết à? Ông ta ở Kinh Sư, nàng ở huyện Phượng Tường, hai nơi cách nhau cả trăm dặm, ông ta không thể nào biết được.” Sở Tu Viễn vẫn luôn cảm thấy thái độ của Lâm Hàn đối với nương của nàng rất xa lạ. Nếu chỉ vì muốn bỏ rơi nàng thì cũng không nên hận đến mức muốn nàng biến mất khỏi thế giới này chứ, rốt cuộc Lâm gia cũng đã nuôi dưỡng nàng nhiều năm như vậy mà.
Thấy Lâm Hàn không phủ nhận, Sở Tu Viễn cảm thấy trong lòng rất khó chịu, khi đó Lâm Hàn mới bao lớn. Nếu không phải nàng gặp được sư phụ, Sở Tu Viễn không dám tưởng tượng nàng sẽ biến thành cái dạng gì.
“Phu nhân, nàng… Muốn báo thù không?”
Lâm Hàn thờ ơ nuốt cơm: “Bệ hạ còn có chỗ cần dùng tới ông ta.”
“Quân tử báo thù, mười năm không muộn.” Sở Tu Viễn.
Lâm Hàn cười, thật lòng cười: “Có mấy lời này của chàng, ta đổ m.á.u cũng không phí nha.”
“Từ khi nào mà nàng ——” khóe mắt liếc nhìn vệt m.á.u trên giường, gương mặt của Sở Đại tướng quân lập tức nóng bừng bừng, nhỏ giọng hỏi: “Còn đau à?”
Lâm Hàn trừng hắn một cái.
Sở Tu Viễn sờ sờ cái mũi: “Không báo thù sao?”
“Cho dù có là thuật sĩ lợi hại nhất thế gian, dưới tình huống không biết được sinh thần bát tự của ta thì không thể nào coi ra chuyện ta và chàng có hợp nhau hay không, càng đừng nói tới chuyện lương duyện của chàng là nữ tử họ Lâm.” Lâm Hàn nói: “Ta vẫn luôn muốn hỏi có phải đã có người sai khiến Trương Hoài làm ra chuyện này không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-79.html.]
Sở Tu Viễn muốn trả lời, chợt nhận ra mình vừa nói cái gì: “Trương Hoài bị thu mua?”
“Có thể là do đối thủ của cha ta nhúng tay vào. Cho nên không cần chàng ra tay, cũng sẽ có người thay ta xử lý lão già đó.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn: “Ngô thái úy.”
“Ông ta?” Lâm Hàn kinh ngạc: “Bọn họ có thù oán gì à?”
Sở Tu Viễn lắc đầu: “Nàng còn nhớ ta từng nói với nàng không, cha nàng nhận bạc của Hàn vương lại không giúp Hàn vương làm việc? Đại khái đã chọc giận Hàn vương, hoặc cữu cữu Ngô thái úy của hắn ta. Cố tình bệ hạ lại luôn che chở cha nàng, cha nàng lúc nào cũng cẩn thận, Ngô thái úy muốn gây chuyện với cha nàng thì chỉ có thể ra tay ở hậu trạch thôi.”
“Muốn khiến cho một trong hai ả không có đầu óc ở Lâm gia gả cho chàng?”
Sở Tu Viễn gật đầu.
“Làm sao ông ta biết bệ hạ sẽ tới tìm cha ta?”
Sở Tu Viễn: “Tuy bệ hạ nhìn trúng cha nàng, nhưng cũng không thích ông ta. Bệ hạ cảm thấy chuyện trong phủ chúng ta thật sự quá trùng hợp, lại không tin trên đời có chuyện ngẫu nhiên như vậy, cũng không muốn để ta cưới một nữ tử bình dân, vừa lúc các phương diện của Lâm gia đều phù hợp, cho nên mới quyết định chọn nữ nhi Lâm gia.”
Nghi hoặc trong lòng Lâm Hàn hoàn toàn được cởi bó, lại thấy cơ thể có hơi mệt mỏi, đưa chén cho hắn, uống một ít canh rồi lại ngã ra giường: “Kế hoạch của Ngô thái úy không thành công, có khi nào ông ta sẽ lại tìm cách khác không?”
“Có lẽ là có, muốn nói cho cha nàng à?”
Lâm Hàn lắc đầu, nàng không thể nào vượt qua chướng ngại tâm lý được. Tuy nàng đã sống lại nhưng Lâm Hàn nguyên bản đã không còn nữa, đó chính là một sinh mệnh đang sống sờ sờ, mới mười bốn tuổi lại mất đi như vậy.
“Vậy không nói.” Sở Tu Viễn sai nha hoàn mang băng tới: “Nàng nghỉ một lát. Ta ra ngoài xử lý chút chuyện.” Hắn bước ra khỏi phòng ngủ đi về phía nhà kho, bớt đi một nửa lễ vật hồi môn hắn chuẩn bị cho Lâm gia.
Sáng hôm sau, Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn đánh xe tới Lâm gia, lễ vật đặt trong hai chiếc xe ngựa.
Xe ngựa vốn không lớn, lại ngồi còn có hai người trưởng thành ngồi trong đó, có thể nhìn ra lễ vật hồi môn nhiều ít bao nhiêu.
Sở Tu Viễn cùng Lâm Hàn xuống xe, một tay bưng ba bốn món lễ vật đưa cho bọn nha hoàn bà tử ra đón, Sở Tu Viễn nói với Lâm Trường Quân: “Bệ hạ không biết hôm nay ta cùng phu nhân qua đây, lúc bọn ta ra cửa đụng phải người tới truyền lời, bệ hạ gọi ta qua đó một chuyến nên bọn ta không vào trong.”
“Xảy ra chuyện gì?” Lâm Trường Quân vội hỏi.
Sở Tu Viễn nghiêm trang nói: “Đại để là Thái Hậu nói với bệ hạ bà ta muốn gặp Hàn vương, muốn gọi Hàn vương hồi kinh thăm hỏi.”
“Vậy ngươi mau đi, đừng quên chuyện lúc trước ta nói với ngươi.” Lâm Trường Quân vội vàng nói.
Sở Tu Viễn khẽ gật đầu, đỡ Lâm Hàn ngồi lên xe, Đại tướng quân không tiếng động nở nụ cười.
“Phu quân thật đúng là làm ta phải lau mắt nhìn.” Lâm Hàn lại lĩnh giáo tài nói dối của hắn một lần nữa.
Sở Tu Viễn ôm nàng vào trong ngực, cảm giác Lâm Hàn lại muốn phản kháng, lập tức khống chế vai nàng trước: “Phu nhân, ta không muốn mỗi đêm đi ngủ đều mang theo suy nghĩ ta phải thức trước nàng.”
“Ta sai rồi.” Sáng nay thiếu chút nữa nàng lại đá Sở Tu Viễn xuống giường, Lâm Hàn chột dạ: “Ta sẽ nhanh chóng làm quen.”
Sở Tu Viễn trước đây không biết nàng gặp phải chuyện gì, cho rằng Lâm Hàn cố ý làm bộ làm tịch, hiện giờ đã biết được mọi chuyện nên cũng không muốn ép nàng: “Không vội, đừng có ngủ một giấc dậy lại quên mất ta là ai là được.”
Cái này hình như có hơi khó.
Ba mươi năm của kiếp trước cộng thêm sáu năm của kiếp này, gần bốn mươi năm nàng đều ngủ một mình, bên người đột nhiên có thêm một người, dù không có mấy năm kia thì Lâm Hàn cũng không thể nào làm quen trong phút chốc được.
“Sẽ không đâu.” Lâm Hàn xấu hổ cười cười: “Nếu ta lại đá chàng hay đánh chàng, ta sẽ cho chàng tùy ý xử lý.”
Sở Tu Viễn vui mừng: “Đây là nàng nói.”
“Là ta nói.” Lâm Hàn gật đầu.
Vừa về đến phủ, Sở Tu Viễn đã đưa nàng vào phòng ngủ. Lâm Hàn véo eo hắn một cái: “Ta không nói vào ban ngày.” Trừng mắt liếc Sở Tu Viễn, không đợi hắn mở miệng, Lâm Hàn đã gọi: “Đại Bảo Bảo, nương đã trở lại.”
Tiểu hài nhi từ trong phòng chạy ra, nháy mắt, giữa Sở Tu Viễn và Lâm Hàn nhiều thêm một “chướng ngại vật” thật to.
Sở Tu Viễn rất muốn ném nhi tử của hắn đi thật xa.
Lâm Hàn an toàn, cười hì hì nói: “Phu quân, đừng quên lời chàng nói ở cửa Lâm phủ.”
Sở Tu Viễn trừng mắt liếc nàng, quay đầu đi ra ngoài.