Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 86

Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:20:27
Lượt xem: 213

Lâm Hàn vừa nghĩ đến lúc mẹ đẻ của Đại Bảo Bảo bỏ đi, Đại Bảo Bảo khóc vang trời dậy đất cũng không giữ được nương thằng bé ở lại, liền không khỏi thương thằng bé nhiều hơn một chút.

Những thứ này không tiện giải thích với Sở Tu Viễn, Lâm Hàn cũng không nghĩ tới chuyện giải thích, bởi vì nàng sợ Sở Tu Viễn nhớ tới chuyện cũ giận chó đánh mèo với tiểu hài tử, liền cố ý hỏi: “Ta chỉ nuông chiều thằng bé thôi à?”

“Ngài còn nuông chiều cả thúc phụ nữa.”

Mấy người đồng thời ngẩng đầu, Sở Mộc cười hì hì tiến vào, đi đến đối diện Sở Tu Viễn, ngồi xuống bên cạnh Sở Dương.

Sở Tu Viễn há mồm muốn nói cái gì, nhìn thấy Sở Dương cùng Sở Ngọc cũng không ăn cơm, vẻ mặt tò mò chờ hắn nói tiếp: “Đừng nghe hắn nói bậy. “

“Con cảm thấy Mộc ca không phải nói bậy.” Tiểu Sở Dương nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Nương rất thích dậy sớm, nhưng mỗi lần cha ngủ nướng đều kéo nương ngủ nướng theo, mà nương cũng không đuổi cha ra ngoài, như vậy còn không phải là nuông chiều cha sao?”

Tiểu Sở Ngọc gật đầu: “Từ khi cha trở về, nương càng ngày càng thích ngủ nướng, đều sắp trở nên không giống nương rồi.”

Khụ! Lâm Hàn bị sặc, cuống quít quay mặt lại.

Sở Tu Viễn đưa khăn lau qua, trừng mắt nhìn hai nhi tử: “Có ăn nữa không hả?”

“Thẹn quá hóa giận à?” Sở Dương hỏi.

Hô hấp của Sở Tu Viễn đột ngột ngừng lại, không khỏi hít sâu một hơi: “Đừng có mới học được vài thành ngữ liền dùng loạn như thế.” Vừa thấy Sở Ngọc muốn mở miệng: “Có phải hai đứa định trốn học không hả?”

Hai huynh đệ đồng thanh: “Không mà.”

“Lúc này là giờ Tỵ một khắc mà vẫn còn đang ăn sáng, nếu ăn tiếp nữa là tới giờ Ngọ luôn đấy.” Sở Tu Viễn điểm ra sự thật.

Hai huynh đệ muốn giải thích tối hôm qua bọn họ không ngủ ngon, nhưng vừa nghĩ cha mình lên triều đã trở về, hai huynh đệ vội vàng uống hết cháo, lấy một miếng bánh vừa ăn vừa đi học.

Bên tai Sở Tu Viễn cũng được thanh tịnh, quay về phía Sở Mộc.

“Ta đói bụng, có chuyện gì ăn xong đã rồi nói.” Tiểu Hầu gia giành nói trước.

Sở Tu Viễn kinh ngạc, ánh mắt dời về phía Đại Bảo Bảo.

Tiểu hài tử đã ăn xong phần bánh của mình, ăn rất no rồi nên không muốn nhúc nhích. Cảm giác cha đang nhìn mình, cậu nhóc lập tức vùi đầu vào bên hông nương - giả vờ ngủ.

Sở Tu Viễn cười nhạo một tiếng, bưng chén cơm lên ăn.

Sau khi ăn xong, Lục Liễu cùng Lục Hà dỗ Đại Bảo Bảo đi, Lâm Hàn và Sở Tu Viễn cùng Sở Mộc dời đến thư phòng. Để phòng ngừa có người nghe lén, cửa sổ mở ra, Lâm Hàn mới hỏi: “Có phải là Ngô thái úy không?”

“Là hắn, nhưng không có vật chứng.” Sở Mộc nói.

Lâm Hàn nghe không hiểu.

Sở Tu Viễn: “Bọn họ đương nhiên là biết làm việc cho Ngô thái uý, nhưng Ngô thái úy không ra mặt, người liên hệ với bọn họ là quản gia Ngô phủ, vả lại không có thư từ qua lại, đều là gặp mặt trực tiếp. Ngô thái úy hoàn toàn có thể một mực khẳng định ông ta bị vu oan giá hoạ.”

“Việc này đến đây là xong à?” Lâm Hàn không cam lòng.

Sở Tu Viễn lắc đầu: “Sáng nay bệ hạ hỏi về việc này, Ngô thái úy chột dạ chần chờ, bệ hạ nhân cơ hội nói rằng thân thể Ngô thái úy không được khỏe, để cho ông ta về nhà. Mặc dù không giáng chức nhưng bệ hạ bảo ta thay chức thái úy, ông ta cũng rất khó quay lại.”

Lâm Hàn lắc đầu: “Có một điều kiện tiên quyết, Thái hậu chột dạ không nháo. Bằng không náo loạn đến mức bệ hạ không cách nào thượng triều xử lý chính sự, có phải Ngô thái úy còn có thể quay lại không?”

Thúc chất hai người liền trầm mặc.

Lâm Hàn biết nàng đã đoán đúng rồi.

Lâm Hàn liền muốn tìm cớ tách Sở Mộc ra, vừa vặn Đại Bảo Bảo gọi nàng, Lâm Hàn lập tức nói: “Sở Mộc, đi ra ngoài xem thằng bé làm sao vậy. “

Sở Mộc không nghi ngờ gì, ra ngoài cửa liền gọi: “Đại Bảo Bảo, lại muốn khóc có phải không hả?”

“Phu nhân muốn nói cái gì?” Sở Mộc không nhìn ra, Sở Tu Viễn hiểu rõ Lâm Hàn, trong nháy mắt phát hiện nàng khác thường.

Lâm Hàn không khỏi ho khan một tiếng.

Sở Tu Viễn lập tức biết nàng muốn nói cái gì: “Không được!”

“Ta cũng không nói gì, sao chàng lại biết? Chàng hiểu nhiều biết nhiều, sao ta lại không biết?” Lâm Hàn nói.

Sở Tu Viễn bật cười: “Phu nhân, nàng có biết lúc này nàng giống cái gì không?”

“Từ trong miệng chàng nói ra, ta đoán không có gì tốt hết, cho nên không biết, cũng không muốn biết.”

Sở Tu Viễn thở dài một hơi: “Thật sự không được. “

“Việc này rõ ràng là Hàn vương cùng Ngô thái úy làm, liệu có thể nào hôm nay Thái hậu sẽ đi tìm bệ hạ náo loạn không?” Lâm Hàn nói: “Bà ta không sợ bức ép bệ hạ quá nhiều sẽ làm cho bà ta bệnh c.h.ế.t à?”

Sở Tu Viễn ngẫm lại: “Sẽ không đâu. Nhưng cũng chỉ kéo dài không quá năm ngày đâu. Cảm mạo nóng sốt thì chỉ cần bốn năm ngày là sẽ khỏi.”

“Vậy ta sẽ đợi thêm hai ngày nữa.” Lâm Hàn ngẫm lại: “Thái hậu không đi tìm bệ hạ thì sẽ không có chuyện gì hết. Còn nếu có ý định đi tìm bệ hạ nháo loạn, cung Trường Nhạc bị sét đánh, ta không tin bà ta sẽ không sợ chút nào.”

Sở Tu Viễn bất đắc dĩ nhìn nàng.

Lâm Hàn khẽ nhếch cằm lên, nhìn thẳng hắn, không hề nhân nhượng chút nào.

Sở Tu Viễn không khỏi thở dài một hơi.

Lâm Hàn cũng thở dài theo.

Sở Tu Viễn buồn cười: “Nàng thở dài cái gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-86.html.]

“Muốn biết à?”

Sở Tu Viễn cho nàng một ánh mắt để cho nàng tự mình giải thích.

Lâm Hàn lườm hắn một cái, ho khan hai tiếng rồi hắng giọng nói: “Thái hậu là thân nương của bệ hạ, bệ hạ không làm được chuyện thí mẫu. Nhưng bà ta cứ vin vào cái này để kiêu ngạo, cho rằng bệ hạ không có biện pháp với bọn họ, sớm muộn gì cũng phải phế Thái tử lập Hàn vương. Ta đoán đúng không?”

Sở Tu Viễn không biết nàng còn muốn nói cái gì, không gật đầu cũng không phủ nhận, để cho nàng tiếp tục.

“Hiện giờ có ta, không cần các ngươi ra mặt vẫn có thể đánh Thái hậu, ngài còn không hài lòng? Đại tướng quân.”

Sở Tu Viễn: “Không cần trào phúng ta, cũng không cần kích ta, Thuần Quân, Xích Tiêu bọn họ không ngốc.”

Sét đánh giữa trời quang là điều sẽ khiến tất cả mọi người hoài nghi.

Không hoài nghi đến trên người Lâm Hàn là bởi bọn họ không biết Lâm Hàn khi còn nhỏ có kỳ ngộ, cũng không biết hai ác nô chiếu cố Lâm Hàn bị sét đánh chết.

Nhưng loại chuyện này có một sẽ còn có hai, đáng để suy nghĩ sâu xa.

“Trước tiên chàng cứ nói cho ta biết điện Tiêu Phòng cách chủ điện cung Trường Nhạc bao xa đã.” Lâm Hàn nói.

Sở Tu Viễn tính toán khoảng cách hai nơi, yên tâm hơn: “Rất xa, thuật dẫn lôi của nàng không đến được xa như vậy.”

“Một dặm đường à?” Lâm Hàn hỏi.

Một dặm là hơn một trăm trượng. Sở Tu Viễn lại lo lắng thuật dẫn lôi của Lâm Hàn có thể đến xa như vậy: “Hơn một dặm. “

“Vậy ở điện Tiêu Phòng có thể nhìn thấy chủ điện cung Trường Nhạc không?” Lâm Hàn lại hỏi.

Sở Tu Viễn không khỏi hỏi: “Xa như vậy cũng được à?”

“Ta hỏi trước mà.”

Sở Tu Viễn mỗi lần đi tới điện Tiêu Phòng đều là mắt nhìn thẳng, cũng không nhìn ngó lung tung thì làm sao mà biết có thể nhìn thấy hay không: “Không thể.”

Lâm Hàn chưa từ bỏ ý định: “Vậy chàng có cái gì phải lo lắng?” Không đợi hắn mở miệng lại nói: “Quả hồng giòn trong viện chín rồi, để ngày nào đó ta mang một ít qua cho Hoàng hậu. Từ khi gả cho tướng quân đến bây giờ, ta còn chưa tiến cung bái kiến hoàng hậu lần nào cả, cũng nên đi gặp mặt.”

“Trùng hợp, hoàng hậu cô mẫu cũng muốn gặp thẩm thẩm.” Sở Mộc ôm Đại Bảo Bảo tiến vào nói.

Sở Tu Viễn lập tức muốn đạp bay thằng chất tử của hắn ra ngoài - quá biết tiếp lời mà.

“Sao ta lại không biết hoàng hậu muốn gặp thẩm thẩm ngươi?” Sở Tu Viễn hỏi.

Sở Mộc: “Không nói với ngài, ngài biết mới là lạ.”

Sở Tu Viễn càng muốn đánh hắn hơn: “Ngươi…”

“Nương, ôm ôm.” Đại Bảo Bảo trong lòng Sở Mộc vươn tay mũm mĩm, cắt đứt lời cha mình.

Lâm Hàn tiếp nhận cậu nhóc xong liền muốn khuyên nhủ Sở Tu Viễn, lại tìm cách đẩy Sở Mộc đi, chợt khoé mắt liếc thấy Hồng Lăng đi về phía bên này: “Khoan nói đã, hỏi Hồng Lăng tới làm gì.”

Thúc chất hai người theo tầm mắt của nàng nhìn lại, Hồng Lăng đang bước lên bậc thang.

Sở Mộc chuyển đến bên cửa sổ: “Xảy ra chuyện gì? “

Hồng Lăng giật mình, thấy rõ cái đầu bên cửa sổ thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu Hầu gia a. Vừa lúc, có người tìm ngài, Hoàng Kỳ bảo ta hỏi ngài có ở bên này không.”

“Ai…” Sở Mộc định nói ai tìm hắn, bất thình lình nghĩ đến nguyên nhân tại sao hôm qua hắn trở về cách vách nghỉ ngơi: “Hỏng rồi, sao ta lại quên bọn họ được chứ.”

Sở Tu Viễn: “Ai?”

“Mấy bằng hữu tốt quen biết trong quân, đã nói hôm nay tới tìm ta chơi. Thúc phụ, thẩm thẩm, có chuyện gì quay đầu lại nói sau.” Sở Mộc trèo qua cửa sổ chạy ra ngoài.

Sở Tu Viễn hét lên: “Thẩm thẩm ngươi nói ngươi là khỉ, không phải khen ngươi đâu.”

“Ta sẽ coi như thẩm thẩm khen ta.”

Giọng Sở Mộc từ xa xa truyền đến, Sở Tu Viễn nhịn không được nhíu mày.

Lâm Hàn buồn cười: “Ở nhà cũng không phải ở bên ngoài. Phu quân…”

“Đừng gọi ta là phu quân, nàng gọi ta như vậy ta thấy sợ lắm.” Sở Tu Viễn vội vàng cắt ngang lời nàng.

Hồng Lăng ở ngoài cửa sổ nhìn mà vui vẻ.

Lâm Hàn: “Đi hái mấy quả hồng giòn, đừng cho Đại Bảo Bảo ăn quá nhiều.” Nàng đưa hài tử qua.

Tiểu hài tử ôm cổ Lâm Hàn: “Không cần Hồng Lăng. “

“Tiểu công tử, chúng ta đi hái đồ ăn ngon cho phu nhân nhé.” Hồng Lăng vươn tay dụ dỗ cậu nhóc.

Lâm Hàn gật gật đầu: “Nương muốn ăn quả hồng do Đại Bảo Bảo hái.”

Hài tử tỏ ra do dự.

“Đại Bảo Bảo không thương nương à?” Lâm Hàn giả vờ thương tâm khổ sở.

Tiểu hài tử thở một hơi dài nặng nề, trên khuôn mặt nhỏ bé lộ ra vẻ không tình nguyện: “Được rồi.” Cậu nhóc chuyển đến trong lòng Hồng Lăng.

Sở Tu Viễn không hiểu: “Nó thở dài cái gì thế?”

“Nương thật sự là quá khó dỗ.” Hồng Lăng cười tiếp lời.

Loading...