Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 88
Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:20:32
Lượt xem: 209
Uỳnh uỳnh!
Đại tướng quân bất ngờ không kịp đề phòng sợ tới mức lảo đảo về phía trước, đè lên tiểu tử nhà hắn, tiểu hài tử đau đến gào khóc, người đánh xe vội vàng dừng xe: “Xảy ra chuyện gì thế ạ?”
Cùng lúc đó, Hoàng đế Thương Diệu từ điện Tuyên Thất chạy ra: “Xảy ra chuyện gì?”
“Khởi bẩm bệ hạ, cung điện bị sét đánh.”
Thương Diệu loạng choạng bước về phía sau.
“Bệ hạ cẩn thận!” Thường Hỉ công công cuống quít đuổi tới đỡ lấy hắn.
Thương Diệu chống cánh tay hắn đứng vững, hít sâu một hơi, gian nan nói: “Chủ điện bị phá hủy bao nhiêu?”
“Vi thần…vi thần đi xem một chút.”
Cấm vệ đang làm nhiệm vụ vội vàng chạy tới chỗ có cột sét đánh xuống.
Lâm Hàn đẩy Sở Tu Viễn ra: “Không khóc, không khóc, Đại Bảo Bảo không khóc.” Nàng bế hài tử lên, liền nói với người đánh xe: “Không sao cả, chỉ là bị tiếng sét làm cho hoảng sợ thôi.”
Người đánh xe thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghĩ đến lời nói của nàng, sắc mặt chợt trở nên hoảng sợ vạn phần: “Đại tướng quân, Đại tướng quân, trong cung bị sét đánh. “
“Ta biết.” Sở Tu Viễn ngồi vững, trừng mắt nhìn Lâm Hàn: “Ta xuống xem một chút, các ngươi đưa phu nhân đi qua chỗ điện Tiêu Phòng đi.”
Lâm Hàn trưng ra vẻ mặt vô tội.
Sở Tu Viễn lại nhịn không được trừng nàng một cái, thấp giọng nói: “Hôm nay dừng lại ở đây.”
“Còn không đi báo hỉ cho bệ hạ?” Lâm Hàn hỏi ngược lại.
Sở Tu Viễn nghẹn họng, xuống xe liền sải bước đi về phía nam.
Đến cửa điện Tuyên Thất, nhìn thấy thân thể Thương Diệu lung lay sắp đổ, Sở Tu Viễn kinh hãi thất sắc: “Bệ hạ, ngài, ngài làm sao vậy?”
“Đại tướng quân còn không biết chứ.” Thường Hỉ vẻ mặt đau khổ nói: “Chủ điện cung Vị Ương bị sét đánh. Nghe tiếng sấm không nhỏ. Trời quang mây tạnh, cũng không biết ông trời có ý tứ gì đây nữa. Đây không phải là muốn mạng của chúng ta sao?”
Sở Tu Viễn thở phào nhẹ nhõm, giả vờ khó hiểu: “Chỗ bị sét đánh không phải là cung Trường Nhạc sao?”
“Cung Trường Nhạc?!” Mọi người đồng thanh.
Sở Tu Viễn giật mình: “Ta vừa rồi nhìn thấy hướng đông nam có tia chớp, bên kia là cung Trường Nhạc a.”
“Bệ hạ, bệ hạ, không phải chủ điện, là thiên điện cung Trường Nhạc.”
Cấm vệ đi điều tra tình huống chạy về bẩm báo.
Sở Tu Viễn sắc mặt khẽ biến, rõ ràng hắn nói với Lâm Hàn là chỗ cao nhất, làm sao có thể là thiên điện cho được: “Ngươi thấy rõ là thiên điện cung Trường Nhạc à?”
“Đúng vậy.” Cấm vệ kia đột nhiên nhỏ giọng nói khẽ: “Nghe nói chính là thiên điện mà Hàn vương ở lúc nhỏ.”
Hô hấp Sở Tu Viễn đột nhiên ngừng lại, nhất thời lại không biết nên khóc hay nên cười —— may mắn nghiêng đến thiên điện, nếu nghiêng đến thiên điện cung Vị Ương, chẳng phải hắn phải lấy cái c.h.ế.t ra để tạ tội sao.
“Bệ hạ!”
Mọi người kinh hô.
Sở Tu Viễn nhìn qua, Thương Diệu hai mắt nhắm nghiền, ngã trên người Thường Hỉ. Sở Tu Viễn vội vàng bấm nhân trung.
“Đại tướng quân, bệ… bệ hạ làm sao vậy ạ?” Thường Hỉ lo sợ bất an.
Sở Tu Viễn nhỏ giọng nói: “Đại bi đại hỉ.”
Hoàng đế Thương Diệu chậm rãi mở mắt ra.
Thường Hỉ thở phào nhẹ nhõm.
Sở Tu Viễn chuyển đến bên kia của hắn, đỡ Thương Diệu: “Bệ hạ, đi vào trước đã.”
Thương Diệu quay sang cấm vệ đứng bên cạnh: “Trẫm nghe nói thiên điện cung Trường Nhạc bị sét đánh à?”
“Đúng vậy, bệ hạ.” Tên cấm vệ kia nhanh chóng trả lời, có lẽ là sợ chậm một chút nữa thì hoàng đế bệ hạ tức đến ngất đi.
Thương Diệu chống cánh tay Sở Tu Viễn và Thường Hỉ đứng thẳng lên, hít sâu một hơi: “Trẫm không sao.” Hắn lại chậm rãi thở ra một hơi: “Tu Viễn, theo trẫm đi xem mẫu hậu. Mẫu hậu lớn tuổi, cũng không biết bị dọa thành cái dạng gì rồi.”
Cùng lúc đó, Lâm Hàn ở cửa điện Tiêu Phòng đụng phải hoàng hậu vì nghe tiếng sấm mà chạy ra.
Hoàng hậu từ trong miệng Lâm Hàn biết được chỗ bị sét đánh chính là cung Trường Nhạc, không khỏi nói: “Bổn cung có nên nhanh chóng đi thăm mẫu hậu không? Mẫu hậu tuổi đã lớn, cũng không biết sẽ bị dọa thành cái dạng gì.”
Lâm Hàn đánh giá hoàng hậu một phen, không nhìn ra một tia vui sướng khi người gặp họa nào, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải. Hoàng thái hậu cả ngày muốn phế nhi tử của bà ta, nàng ấy còn lo lắng cho Hoàng thái hậu.
Nếu là nàng, nàng phải sai người đi mua pháo trúc, đốt cả ba ngày ba đêm.
“Hoàng hậu, Hàn vương còn ở kinh sư, người thái hậu muốn gặp nhất là hắn.” Lâm Hàn nhắc nhở.
Hoàng hậu nhớ tới trước kia Thái hậu mỗi lần gặp nàng ấy đều tìm cách bắt bẻ, sâu kín thở dài một hơi: “Cũng đúng.” Nàng ấy nhìn về phía cung Trường Nhạc: “Chúng ta đi vào đi.”
Lâm Hàn còn tưởng rằng phải khuyên thêm vài câu nữa, không nghĩ tới dễ dàng như vậy, trên mặt không tự giác lộ ra một chút ý cười: “Thiếp thân mang cho Thái tử một ít hồng, vừa mới hái từ trên cây xuống, Thái tử đâu rồi ạ?”
“Ai gọi ta thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-88.html.]
Giọng trẻ thơ giòn tan truyền ra từ trong phòng.
Lâm Hàn thả Đại Bảo Bảo xuống đất, hài tử lập tức nói: “Nương ta a.”
“Sở Bạch Bạch à?” Tiểu thái tử chạy ra, nhìn thấy thật sự là cậu nhóc, vừa mừng vừa sợ: “Ngươi tới tìm ta chơi à?” Cậu lại nhìn xung quanh: “Đại Dương và Tiểu Ngọc đâu?”
Hài tử tiến lên một bước, nghiêm túc nói: “Ta là Đại Bảo Bảo.”
“Đại Bảo Bảo cũng giống như Sở Bạch Bạch thôi mà.” Tiểu thái tử vươn tay: “Mẫu hậu mua cho Cô rất nhiều đồ thú vị, chúng ta cùng đi chơi đi.”
Hài tử theo bản năng nhìn Lâm Hàn.
“Có cầu để đá nữa đấy.” Lâm Hàn nói.
Hài tử đưa tay qua.
Tiểu thái tử đi theo liền nói: “Ta cũng có cầu để đá. Sở Bạch Bạch cũng thích chơi đá cầu à? Vậy thì chúng ta sẽ đá cầu.”
Tiểu hài tử lộ vẻ chần chờ, một bên muốn chơi đá cầu, một bên lại không muốn chơi với tiểu thái tử gọi hắn là Sở Bạch Bạch, vẻ mặt khó xử đến ỡ nào.
“Chơi một lát rồi nương ôm con về nhà.” Lâm Hàn nói.
Tiểu hài tử suy nghĩ rồi lại nghĩ, chỉ một lúc thôi mà, Sở Bạch Bạch thì cứ Sở Bạch Bạch đi.
Hoàng hậu chờ hai hài tử chạy xa mới mở miệng hỏi: “Về sớm vậy à?”
“Thiếp thân đi cùng Đại tướng quân.” Lâm Hàn nói.
Hoàng hậu: “Vậy thì hắn không về sớm vậy đâu. Vào trong đi, ta nói với ngươi chút việc này.”
Lâm Hàn nghi hoặc, nàng và Hoàng hậu lại không quen biết, hôm nay có thể nói là lần đầu tiên các nàng gặp mặt, có cái gì để tán gẫu đâu.
Đáy lòng nghĩ bảy nghĩ tám, trên mặt lại chỉ có nụ cười nhàn nhạt, đi theo Hoàng hậu vào trong điện, nàng chủ động hỏi: “Hoàng hậu tỷ tỷ có gì phân phó?”
Hoàng hậu cười dịu dàng: “Phân phó thì cũng không phải là phân phó, chỉ là chút chuyện trong nhà thôi.”
Vậy thì các nàng càng không có gì để nói.
Lâm Hàn sinh lòng cảnh giác: “Chuyện Đại tướng quân bị tập kích ạ? Làm cho Hoàng hậu tỷ tỷ lo lắng rồi.”
“Trong phủ có cấm vệ trong cung điều qua đó, mà công phu của Tu Viễn và Mộc nhi cũng rất cao, ta cũng chẳng lo lắng lắm.” Hoàng hậu nói.
Lâm Hàn hiểu được nàng ấy không biết mình biết võ công, liền không tiếp lời nữa, cũng không ném đề tài nữa, để cho nàng ấy tự mình nói.
Hoàng hậu cũng không để Lâm Hàn chờ lâu, dừng lại một lát liền mở miệng nói: “Ta lo lắng chính là Mộc Nhi.”
Tiểu tử kia mỗi ngày áo đến đưa tay cơm đến há miệng, có cái gì phải lo lắng chứ?
Lâm Hàn nghi hoặc: “Hắn lại đánh nhau với người khác à?”
“Đánh nhau?” Hoàng hậu khẽ hô.
Lâm Hàn càng nghi hoặc, xem ra Hoàng hậu còn không biết việc này, vậy càng không có.
Thông minh như Lâm Hàn, lần đầu tiên cảm thấy đầu không đủ dùng.
“Ngài không biết à?”
Hoàng hậu: “Ta không biết. Ngươi nói đi, hắn đánh nhau với ai thế?”
“Thiếp thân không rõ ràng lắm. Nghe Đại tướng quân nói hắn ra đường dạo một vòng cũng có thể đánh nhau một trận với người ta, không có một chút bình tĩnh ổn trọng nào. Vì thế mà Đại tướng quân không ít lần nhắc nhở hắn, thiếp thân cũng quở trách mấy lần, nhưng đều vô dụng. Đại khái còn trẻ, qua vài năm nữa trải sự đời rồi tự nhiên sẽ hiểu chuyện hơn.”
Hoàng hậu khẽ nhíu mày: “Nhưng hắn ở trước mặt ta rất hiểu chuyện a.”
“Ngài là hoàng hậu, hắn có quậy phá thế nào cũng không dám khinh suất ở trước mặt ngài.” Lâm Hàn cười nói.
Hoàng hậu ngẫm lại thấy Lâm Hàn nói cũng đúng, liền nhịn không được thở dài một hơi.
Trái tim Lâm Hàn trong nháy mắt vọt lên đến cổ họng.
“Hoàng hậu tỷ tỷ đây là làm sao vậy?” Lâm Hàn thăm dò nói.
Hoàng hậu cười khổ nói: “Không gạt ngươi làm gì, ta nghĩ Uyển nhi đã mười bốn tuổi, cũng đã đến tuổi đính hôn rồi. Mà Mộc nhi lại là đứa lớn lên ngay dưới mí mắt ta, cũng là người thành thật ổn trọng, nếu như hai nhà ta và ngươi thân càng thêm thân thì lại càng tốt. Không nghĩ tới thằng nhóc kia thế mà lại chỉ toàn giả bộ ở trước mặt ta.”
Uyển Nhi không phải chính là Thương Uyển, trưởng công chúa của Hoàng đế Thương Diệu, em họ của Sở Mộc đó sao.
Đáy mắt Lâm Hàn chợt loé lên một tia hoảng sợ: “Đúng vậy, không ngờ ngài thế mà lại không biết. Hắn không chỉ thích gây chuyện mà còn giống như một hài tử nữa.”
Hoàng hậu lộ vẻ nghi hoặc.
“Sáng nay còn dành trứng chiên với Đại Bảo Bảo nữa.” Hôm nay không có trứng chiên nhưng hôm qua thì có. Lâm Hàn vì để cho Hoàng hậu tin tưởng Sở Mộc không phải là đối tượng tốt, liền gọi Đại Bảo Bảo đang ôm cầu để tiểu thái tử đuổi theo: “Đại Bảo Bảo, có phải Mộc ca cướp trứng gà của con không?”
Tiểu hài tử đột nhiên dừng lại, bởi vì dừng quá gấp nên suýt nữa đầu đ.â.m xuống đất, cung nữ thái giám vội vàng tiến lên đỡ cậu.
“Mộc ca ca xấu, tồi tệ nhất, bắt nạt Bảo Bảo.” Hài tử nói to.
Đáy lòng Lâm Hàn cười thầm, không hổ là áo bông tri kỷ của nàng.
“Hoàng hậu tỷ tỷ, ngài nghe thấy rồi chứ.” Lâm Hàn nói xong, thở dài một hơi: “Ngài không phải người ngoài, thiếp thân cũng không gạt ngài, mới đầu gả cho Đại tướng quân, thiếp thân cũng không biết hắn có ba nhi tử.”
“Sau này gả qua, nhìn thấy ba hài tử đều hiểu chuyện, thiếp thân cũng rất vui. Nhưng từ khi Sở Mộc trở về, lỗ tai thiếp thân cũng không có ngày nào được yên tĩnh. Hắn ai cũng có thể trêu chọc, phủ Đại tướng quân ngày nào cũng giống như hát hí khúc. Thiếp thân nghe cấm vệ ở cửa nói, có mấy lần nghe được Đại Bảo Bảo khóc, còn tưởng rằng là thiếp thân cùng tướng quân đánh nhau, hỏi mới biết là bị Mộc nhi trêu chọc.”