Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 95
Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:20:48
Lượt xem: 183
Lâm Hàn đương nhiên là biết, lấy sắc thờ người, sắc suy mà tình mỏng, Tô mỹ nhân đắc ý không được hai năm đâu. Ví dụ hoàng đế có ám chỉ với triều thần đi chăng nữa, cho dù nàng ngăn cản Sở Tu Viễn, hoàng đế Thương Diệu cũng không tiện trách phạt bọn họ, chỉ vì nàng và Sở Tu Viễn là người không ai có thể thay thế.
Sở Tu Viễn còn muốn thương lượng một chút: “Ta và bọn họ đã quen biết nhiều năm, cũng hiểu ta như nàng hiểu ta vậy.”
“Bọn họ không tin chàng sợ thê tử à, hay là chàng sợ bọn họ biết?” Lâm Hàn lại hỏi.
Cả hai.
Nhưng mà, Sở Tu Viễn chỉ dám nói: “Không tin.”
“Vậy chàng làm bọn họ tin đi.” Lâm Hàn mỉm cười nhìn Sở Tu Viễn, khiến Sở Tu Viễn dựng cả tóc gáy, nói: “Sau này chàng có tụ tập với bọn họ thì mời ra ngoài, nếu dám đưa người về phủ, ta lập tức đi tìm bệ hạ.”
Sở Tu Viễn gian nan nói: “… Phu nhân, nhất định phải như vậy sao?”
“Đại tướng quân có thể thử xem.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn không nhịn được nhăn mày: “Như thế bọn họ chẳng những nói ta sợ thê, cũng sẽ nói nàng là phụ nhân đanh đá.”
“Phụ nhân đanh đá thì sao?” Lâm Hàn hỏi lại: “Không phải ta nói chuyện khó nghe, mấy người bằng hữu đó của chàng, không biết chừng hôm nó đó sẽ bị bệ hạ lôi ra chém, chàng không cần thiết phải để ý cái nhìn của bọn họ.”
Tay Sở Tu Viễn dừng giữa không trung, trừng mắt không dám tin.
“Ta nói đúng rồi à?” Lâm Hàn vui vẻ: “Là người nào suýt bị chém?”
Sở Tu Viễn do dự một lát: “… Đã quên.”
Lâm Hàn hừ một tiếng.
“Viên Hạo.”
Âm thanh của Sở Mộc từ trong phòng vọng ra.
Lâm Hàn không thể không xoay người nói: “Ngươi có thể đi ra đây không?”
“Có thể có thể, có thể a.” Sở Mộc nhảy ra từ cửa sổ.
Lâm Hàn: “Khi nào?”
“Lần trước xuất chinh, đội binh do hắn dẫn dắt đại bại, trở về đã bị bệ hạ biếm thành thứ dân. Bây giờ được phục chức chẳng qua do lần này đại thắng. Nếu còn bại trận thì chẳng mồ hắn xanh cỏ rồi.” Sở Mộc nói.
Lâm Hàn cười nhìn Sở Tu Viễn: “Đại tướng quân, thiếp thân đã cho chàng cơ hội rồi.”
“Hôm đó ta sẽ tiến cung.” Sở Tu Viễn hết hy vọng, hoàn toàn hết hy vọng: “Nhưng phu nhân phải cùng ta tới điện Tiêu Phòng.”
Hoàng Hậu là người rộng lượng, chỉ cần ám chỉ một chút chuyện nàng ngăn cản Sở Tu Viễn đến Tô gia, không biết chừng Hoàng Hậu lại cảm tạ nàng đó chứ.
Lâm Hàn nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Được thôi.”
“Phu nhân, Đại tướng quân, người Tô gia tới.”
Người gác cổng chậm rãi đi vào
Lâm Hàn đột nhiên xoay người sang chỗ khác: “Ai?”
“Tô gia, hình như là tới đưa thiệp mời.” Người gác cổng lại nhìn Sở Tu Viễn, trong mắt toàn là bất an.
Sở Tu Viễn lập tức nói: “Ta nghe phu nhân.”
“Cho rằng có thể làm khó ta?” Lâm Hàn trừng hắn một cái, nói với người gác cổng: “Nhận đi!”
Sở Mộc ngạc nhiên hỏi: “Nhận à?”
Lâm Hàn phất tay ý bảo người gác cổng đi ra nhận thiệp mời.
“Nhận thì làm sao?” Lâm Hàn hỏi lại Sở Mộc.
Sở Mộc: “Ngài vừa nói sẽ không đi, lại nhận thiệp mời của người ta, cái này, cái này không phải rất mâu thuẫn sao.”
“Ai nói? Thúc phụ ngươi là Đại tướng quân, không phải con mèo con chó, phải để hắn nhận thiệp mời giữ thể diện cho Tô gia chứ, muốn đi thì cứ đi, không muốn thì không đi. Hắn có thể dâng tấu chương bẩm báo cho bệ hạ sao?” Lâm Hàn liếc mắt nhìn Sở Tu Viễn, thấy hắn không phản ứng: “Hơn nữa cũng phải để cho thế nhân biết Đại tướng quân mềm lòng lương thiện, có việc gì cũng gửi thiệp mời qua đây, chúng ta có thể không đi sao?”
Sở Mộc ngẫm lại: “Không thể đi.”
“Vậy không phải xong rồi sao.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn muốn cười: “Nói như nàng thì đơn giản rồi.”
“Đối với bá tánh bình thường mà nói chuyện này không đơn giản. Nhưng đối với Đại tướng quân dưới một người trên vạn người như chàng thì lại vô cùng đơn giản.” Lâm Hàn nói: “Ngoại trừ đế hậu, không có người nào dám giáp mặt trào phúng chàng. Cho dù có thì chàng hoàn toàn có thể đáp trả. Chàng sợ mất mặt thì cứ nói với ta, để ta xử lý!”
Sở Mộc rét run, vội vàng nhìn thúc phụ nhà hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-95.html.]
Sắc mặt Sở Tu Viễn đại biến: “Không cần. Ta nghe phu nhân, cái gì cũng nghe phu nhân, không cần phu nhân nhọc lòng ra mặt.”
“Vậy chàng đừng có mà bằng mặt không bằng lòng.” Lâm Hàn nhắc nhở hắn một câu.
Nàng cũng đã nói sẽ giúp hắn xử lý người ta, cho Đại tướng quân thêm mấy lá gan nữa hắn cũng không dám đâu —— Lâm Hàn mà ra tay thì người bất tử cũng sẽ bị nàng làm cho c.h.ế.t khiếp.
Ba mươi tháng chín là ngày hưu mộc, sau khi dùng bữa sáng xong, Lâm sai đầu bếp mang sơn tra vừa hái lúc sáng đi ngào đường.
Một nhà sáu người xử lý xong xuôi, cắm xiên tre vào, sơn tre bọc đường được đặt vào hộp thức ăn bằng đồng. Lâm Hàn nhận lấy rồi nói với Sở Tu Viễn: “Đi thôi.”
“Chuẩn bị cho tiểu Thái tử à?” Sở Tu Viễn hỏi.
Lâm Hàn: “Mấy hài tử cũng chưa từng ăn qua.” Dừng một chút: “Bằng hữu tốt của chàng đều đi uống rượu mừng, chỉ có mình chàng không được đi, ta sợ chàng buồn bực trong lòng nên cũng chuẩn bị cho chàng một phần.”
Sở Tu Viễn thay đổi sắc mặt, xoay người đi mất.
“Phốc!” Sở Mộc quay mặt cười trộm.
Sở Tu Viễn dừng lại, cao giọng nói: “Có đi hay không đây?”
“Đi đây.” Lâm Hàn trừng mắt nhìn Sở Mộc, cẩn thận thúc phụ ngươi xử ngươi.
Đại Bảo Bảo vươn tay béo: “Nương, ôm con một cái đi.”
Lâm Hàn đưa hộp đồ ăn cho Hồng Lăng, ôm lấy Đại Bảo Bảo, lại đưa tay kéo hai huynh đệ Sở Dương và Sở Ngọc lên xe. Sở Tu Viễn và Sở Mộc cưỡi ngựa.
Xe ngựa của Sở Tu Viễn có thể đến được tới cửa cung, Lâm Hàn lập tức tới trước cửa điện Tiêu Phòng.
Nhưng mà, nàng vừa đưa hài tử vào tới điện Tiêu Phòng, tin tức đã truyền tới chỗ hoàng đế.
Lúc trước cũng không nhanh như vậy, chỉ là lần trước cấm vệ canh gác có tới phủ Tướng quân đào khoai lang, biết rõ hoàng đế bệ hạ coi trọng Đại tướng quân, cũng coi trọng phu nhân của Đại tướng quân.
Thương Diệu là vua một nước, trước mắt vẫn là một bậc minh quân, cho nên dù là ngày hưu mộc nhưng y cũng không được nhàn nhã.
Xử lý hết phân nửa số tấu chương, đang định đi ra ngoài đi dạo lại nghe cấm vệ tới bẩm báo, quyết định bãi giá điện Tiêu Phòng.
Trong điện Tiêu Phòng, Lâm Hàn vừa ngồi xuống, Hoàng Hậu đã hỏi ngay: “Sao Tu Viễn cũng tới vậy?”
“Hôm nay rảnh rỗi.” Sở Tu Viễn.
Hoàng Hậu: “Nghe nói hôm nay đệ đệ của Tô mỹ nhân thành thân, mấy người khác đều đi qua đó, sao đệ lại không đi?”
Lâm Hàn đang loay hoay mở hộp đồng, nghe mấy lời này thiếu chút nữa đã đập đầu vô hộp đồ ăn.
Lần trước Lâm Hàn tới đây đã phát hiện Hoàng Hậu có hơi thánh mẫu, nhưng không thể xác định. Hôm nay Lâm Hàn chắc chắn nàng ấy chính là thánh mẫu, chẳng trách lại chịu đựng được lão yêu bà Hoàng Thái Hậu.
“Bọn họ đi, Đại tướng quân cũng phải đi sao?” Lâm Hàn ra vẻ khó hiểu.
Hoàng Hậu: “Tất cả mọi người đều đi, chỉ có một mình Tu Viễn không đến đó, lỡ truyền tới tai bệ hạ, có khi nào sẽ khiến bệ hạ không vui không?” Câu cuối cùng là đang hỏi Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn nhìn về phía Lâm Hàn, cũng đâu phải một mình ta nghĩ như vậy đâu.
Lâm Hàn thầm nhủ, đó là vì a tỷ chàng là một thánh mẫu nha.
“Sẽ không. Đại tướng quân nói bệ hạ không để bụng chút việc nhỏ kia.” Lâm Hàn : “Hoàng Hậu a tỷ, nhìn xem thiếp thân mang cái gì đến này.”
Hoàng Hậu nhìn qua, thấy bên trong đều là sơn tra đỏ rực, nhịn không được nói: “Sao mang nhiều như vậy? Dịch nhi không ăn hết đâu.”
“Thiếp thân biết, tiểu hài tử ăn nhiều đường sẽ bị sâu răng.” Lâm Hàn lấy một xiên đưa cho tiểu Thái tử: “Tổng cộng mười xiên, chúng ta mỗi người một xiên.”
Sở Dương nói: “Nương, chúng ta chỉ có tổng cộng chín người.”
Sở gia bọn họ sáu người, thêm Hoàng Hậu và một đôi nhi nữ.
Lâm Hàn cười nói: “Ta biết, nhưng thập toàn thập mỹ dễ nghe a.” Dừng một chút: “Dù sao ba huynh đệ các con cũng đừng hòng ăn.” Không đợi tiểu hài tử mở miệng: “Con và Nhị Bảo sắp thay răng rồi.”
“Nương, của con.” Đại Bảo Bảo vươn tay nhỏ.
Lâm Hàn tay phải đưa cho công chúa một xâu, tay trái kéo tay Đại Bảo Bảo: “Con cho rằng ta nói ba người là ba ca ca của con sao? Sai rồi, là con, Đại Bảo và Nhị Bảo nha.”
Tiểu hài tử méo miệng, muốn khóc cho nương nó xem
Lâm Hàn đưa cho nó một xâu sơn tra: “Ăn không hr? Không ăn thì ta cho cha con.”
Tiểu hài tử duỗi tay bắt lấy: “Của con!”
Hoàng Hậu cười: “Hài tử lớn cỡ này là vui nhất.”
“Lúc làm loạn nó cũng sẽ là đứa khiến người khác tức điên nhất.” Lâm Hàn nói tiếp.