Sống lại Ta trở thành hoạ quốc yêu nữ - Chương 214
Cập nhật lúc: 2024-05-10 17:50:33
Lượt xem: 3,288
Triệu Cẩn là người có luyện võ, thính lực tốt hơn Tưởng Nguyễn một chút, cũng chú ý đến động tĩnh bên đó, nàng nhìn Tưởng Nguyễn một cái, ra dấu tay, rồi lặng lẽ đi về phía trước. Tưởng Nguyễn tỏ ý kêu Thiên Trúc đi sát bên Triệu Cẩn, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bản thân cũng đi cùng.
Bọn họ cố đi nhẹ hết mức, còn chưa đến gần góc đó, đã nghe thấy một giọng nữ yêu kiều. “Ngươi, ngươi vô sỉ!”
Một giọng nói khác vang lên, nhưng là giọng của một nam nhân, dường như bao hàm tức giận, còn kèm theo chút hoài nghi không rõ, nói. “Cô mới kỳ lạ đó, tại sao lại cởi y phục trước mặt ta? Không biết xấu hổ!”
Triệu Cẩn và Tưởng Nguyễn liếc nhìn nhau, cẩn thận vẹt đám cây cỏ rậm rạp trước mặt. Nhìn thấy một đôi nam nữ đang đứng quay lưng về phía họ. Người nam là thiếu niên hôm nay đến tham dự tiệc Kim cúc, theo lối ăn mặc thì có lẽ là công tử nhà nào đó. Người nữ nhìn rất lạ mặt, y phục đã kéo đến bả vai, để lộ da thịt trắng nõn, dáng vẻ thật sự có mấy phần chật vật.
“Là Ngũ tiểu thư Quách Mộng, thứ nữ nhà Thị lang.” Triệu Cẩn ghé vào tai Tưởng Nguyễn khẽ nói. “Hôm nay cô ta đi cùng đích tỷ tới đây.”
“Ngươi…” Giọng tiểu thư Quách gia nức nở, cực kỳ thê thảm. “Ngươi làm nhục ta, bây giờ lại nói như vậy, ta, ta không còn mặt mũi gặp người nữa, thôi cứ c.h.ế.t quách đi cho xong!” Dứt lời lập tức đứng dậy, nhào về phía một thân cây to.
Thiếu niên sợ hết hồn, vội vàng đưa tay kéo nàng lại, suýt chút đã bị ngã cùng, vội nói. “Chuyện này do ta hiểu lầm, nam nhi Triệu gia ta sao có thể vô sỉ như cô nói!”
Hắn quay đầu lại, để lộ gương mặt quen thuộc, họ núp sau bụi cây, thấy rõ, chính là Tam thiếu gia Triệu gia, Triệu Phi Châu.
Triệu Phi Châu có chăng cũng chỉ là thiếu niên mới mười mấy tuổi, giờ phút này mặt mũi đỏ hết cả lên, lại không hề có chút chột dạ nào, chỉ có tức giận. Triệu Cẩn nhìn thấy rõ, khẽ hấc Tưởng Nguyễn một cái. “Nguyễn muội muội, chuyện này e rằng có uẩn khuất.”
Tưởng Nguyễn nhướng mày, tất nhiên chuyện này có chỗ kỳ lạ. Cô Ngũ tiểu thư Quách gia này luôn miệng nói Triệu Phi Chu làm nhục mình, nhưng từ đầu đến giờ chưa hề thấy cô ta chỉnh trang lại xiêm y. Nếu là một khuê nữ hiền thục hiểu lễ nghĩa liêm sỉ, nếu thật sự bị người khác làm nhục thì sẽ vội vàng chỉnh lại xiêm y. Cô gái này thì ngược lại, rất sợ người khác không nhìn thấy da thịt của cô ta. Huống hồ ba thiếu gia Triệu gia, Triệu Nghị trầm ổn cương nghị, Triệu Ngọc Long giống Triệu Nguyên Bằng đa mưu túc trí, chỉ có Triệu Phi Châu này, không kế thừa được sự gian xảo của Triệu Nguyên Phong, ngược lại kế thừa hết tính tình ôn hòa của lão cha hắn. Hắn lại là người không có tâm cơ, là một nhóc ngốc, nếu thật sự có kẻ muốn tính kế với Triệu gia, không tìm Triệu Phi Châu thì còn tìm ai được đây.
Năm nay Triệu Phi Châu tầm mười bảy mười tám, đúng độ tuổi cưới chính thê, còn về cô Ngũ tiểu thư Quách gia này, là một thứ nữ, tất nhiên không trèo cao với nổi phủ Tướng quân. Nhưng nếu do Triệu Phi Châu làm nhục con gái nhà người ta, thế thì muốn cưới cũng phải cưới, không muốn cưới cũng phải cưới thôi, ấy thì chẳng phải Quách Mộng sẽ đạt được mong muốn sao?
Có điều… Một thứ nữ sao lại lớn gan như vậy? Trong đầu Tưởng Nguyễn xuất hiện một gương mặt cay nghiệt.
“Triệu tam thiếu gia, ngươi nói vậy là không muốn chịu trách nhiệm sao.” Quách Mộng khóc nấc lên. “Hôm nay ta cùng tỷ tỷ của mình tới tham gia tiệc Kim cúc, thế mà…” Dừng một chút. “Triệu tam thiếu gia, nếu người không muốn chịu trách nhiệm, Mộng nhi có sống tiếp cũng đã là hoa tàn liễu nát, sống còn có ý nghĩa gì, không bằng c.h.ế.t đi cho xong.”
Tưởng Nguyễn nhìn xung quanh, cách đó không xa có một căn nhà nhỏ, xây nhà nhỏ trong hoa viên thế này ắt hẳn vì dùng để nghỉ ngơi và thư giản, nếu có khách tới đây dạo mà thấy mệt thì có thể ngồi nghỉ, uống một ly trà. Nay nơi đó lại không có một bóng người, ngay cả nha hoàn canh giữ cũng không có ai, Tưởng Nguyễn hiểu rõ mọi chuyện. Vị Ngũ tiểu thư Quách gia này khóc lóc sướt mướt như thế, với bản tính thật thà ngây ngô tất nhiên Triệu Phi Châu cảm thấy rất áy náy, thế thì chẳng cần đợi lâu nữa, chắc chắn kẻ chủ mưu sẽ dẫn theo người ‘vô tình’ trùng hợp đi ngang qua đây, đụng phải chuyện xấu này.
Lúc ấy Triệu Phi Châu sẽ bị vạch mặt trần trụi trước nhóm phu nhân tiểu thư hiển quý trong kinh, từ đây mất hết thanh danh. Hai vị phu nhân Triệu gia đều là người tính tình thiện lương ôn hòa, dù có bao che thế nào, cũng không địch lại nổi nhiều người như vậy. Mà ở trước mặt đám đông, còn có người ép Triệu Phi Châu nhận sai với Quách Mộng, ngày sau Quách Mộng cũng có thể thuận lý thành chương gả vào Triệu gia.
Nếu để Quách Mộng vào cửa, vậy sau này Triệu gia đừng mong có được ngày yên ổn. Chắc chắn Quách Mộng cố hết sức ly gián người Triệu gia, thậm chí sẽ dẫn đến tai họa ngập đầu cho Triệu gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-214.html.]
Ngược lại Ngũ tiểu thư Quách gia này được cưới vào Triệu gia dưới sự chứng kiến của mọi người, lại do Triệu Phi Châu làm ra chuyện xấu như vậy với Quách Mộng, khi ấy Quách Mộng sẽ trở thành một người đáng thương tội nghiệp, không thể đánh, chẳng thể mắng, dựa vào tính tình của Triệu Quang, đoán chừng sẽ tức đến bệnh mất.
Vừa có thể phá hủy Triệu Phi Châu, vừa có thể chèn ép Triệu gia, một công nhiều chuyện, hành động này, muốn người khác không hoài nghi cũng khó.
Tưởng Nguyễn híp mắt, hỏi. “Ngũ tiểu thư Quách gia này có lai lịch gì?”
Triệu Cẩn hơi ngạc nhiên, khẽ nói. “Phu nhân thị lang bị bệnh nặng, chắc chẳng qua nổi năm nay, Quách thị lang sủng thiếp diệt thê, phu nhân thị lang chỉ có một đích nữ là đại tiểu thư, ngũ tiểu thư do di nương sinh, trên còn một ca ca. Nhưng hai huynh muội này ngang ngược hoành hành trong phủ, tội cho Quách đại tiểu thư ngày ngày phải đối phó với họ. Hôm nay chính Quách thị lang dẫn ngũ tiểu thư tới, nếu không thì một thứ nữ, sao có tư cách tới tiệc Kim cúc?
Tương Nguyễn rũ mắt, không ngờ là một kẻ sủng thiếp diệt thê. Lá gan của Ngũ tiểu thư Quách gia này cũng thật lớn, có điều… Có gan làm, phải có gan ghánh chịu hậu quả.
Nàng đưa tay vẹt nhánh cây ra, Triệu Cẩn sửng sốt, đè tay nàng lại. “Nguyễn muội muội, ngươi muốn làm gì?”
“Làm nhân chứng cho ngũ tiểu thư.” Tưởng Nguyễn khẽ mỉm cười.
Quách Mộng và Triệu Phi Châu nghe thấy tiếng động, đều quay đầu nhìn qua, thấy Tưởng Nguyễn ai cũng sững sốt, từ sau lần gặp của ba năm trước Triệu Phi Châu chưa từng gặp lại Tưởng Nguyễn, từ đôi mắt thiếu nữ giúp Triệu Phi Châu nhận ra đây chính là cô gái tuyệt đẹp mặc hồng y ngày đó, đường muội của mình. Quách ngũ tiểu thư chưa từng gặp Tưởng Nguyễn, thấy một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt sắc xuất hiện, tự thân toát ra khí chất cao quý ưu nhã, khiến Quách Mộng cảm thấy ghen tỵ và khó chịu.
Thân là thứ nữ, điều để tâm nhất chính là thân phận thấp kém của mình, Quách Mộng cũng giống như Tưởng Tố Tố, đối với người xuất chúng hơn mình tất sẽ sinh địch ý. Ngay khi nhìn thấy Tưởng Nguyễn, lòng cô ta phẫn nộ, nói. “Ngươi là ai?”
“Bổn Quận chúa vừa đi ngang qua đây, đúng lúc nhìn thấy một màn kịch hay.” Tưởng Nguyễn cười khẽ.
“Quận chúa?” Quách Mộng kinh ngạc, thiếu nữ trước mặt phong thái hơn người, cho dù đích tỷ của cô ta đứng trước người này cũng phải yếu hơn ba phần, nếu là Quận chúa, chẳng lẽ…? Cô ta nhìn Tưởng Nguyễn, hai hàng nước mắt lập tức chảy xuống. “Xin Quận chúa làm chủ cho tiểu nữ, Triệu tam thiếu gia cưỡng ép lấy mất sự trong trắng của tiểu nữ…”
Tưởng Nguyễn gật đầu. “Được.”
Triệu Cẩn và Triệu Phi Châu ngạc nhiên, người trước thì không hiểu Tưởng Nguyễn muốn làm gì, người sau thì trong lòng giận dữ, dù sao Tưởng Nguyễn cũng là đường muội của hắn, tại sao chưa chi đã tin lời một người xa lạ?
Lộ Châu và Thiên Trúc tỉnh rụi đứng nghiêm một bên, đi theo Tưởng Nguyễn càng lâu, các cô càng hiểu rõ hơn, khi Tưởng Nguyễn biểu hiện càng ôn hòa, đủ để nói rõ, có người phải chịu xui xẻo rồi.
Hình như Quách Mộng đang rất xấu hổ, che mặt khóc không ra tiếng. “Vừa nãy ta và tỷ tỷ đang ngắm hoa cúc, nhìn thấy con bướm nhất thời nổi lòng ham chơi nên chạy theo, không ngờ vô tình nhìn thấy Triệu Tam thiếu gia, hắn nói chuyện với ta một vài câu, sau đó… Sau đó ta trẹo chân, Triệu tam thiếu gia thừa lúc đỡ mà đánh ngất ta, đợi lúc ta tỉnh lại…” Cô ta không nói nữa, chỉ lo khóc rống lên.
“Rõ ràng không phải vậy!” Triệu Phi Châu tức giận giậm chân. “Là cô đau chân, ta tốt bụng đỡ cô, cô cầm khăn tay lau mồ hôi cho ta, chẳng biết thế nào mà ta lại ngất đi, chờ khi tỉnh lại ta đã có mặt ở đây, cô nói ta lấy mất sự trong sạch của cô, nhưng ta không hề làm gì cả!” Nghĩ tới đó, Triệu Phi Châu ảo não, chắc chắn chiếc khăn tay kia đã được tẩm thuốc mê, hắn trúng chiêu vào đúng lúc bị khăn chạm vào.