Sống lại Ta trở thành hoạ quốc yêu nữ - Chương 226
Cập nhật lúc: 2024-05-10 17:54:25
Lượt xem: 3,304
Rèm giường được vén lên, bên trong trống trơn, cử chỉ khác thường vừa rồi của Lộ Châu và Liên Kiều khiến Tưởng Đan chắc chắn rằng người nọ ở ngay tại đây, giờ làm sao cam tâm, chỉ hận không thể lục soát kỹ từ ngóc ngách, nhưng bất luận có nhìn thế nào, cũng chỉ trong phạm vi một chiếc giường ngủ, tích tắc đã thấy rõ sạch, không hề có người nào khác, tựa như một câu chuyện cười.
Tưởng Đan cười miễn cưỡng, nhìn về phía hươu đồng đang nhả khói lượn lờ, nói. “Không phải đại tỷ tỷ trước nay luôn không thích dùng xông hương sao, tại sao hôm nay lại dùng?”
“Là không quá thích.” Tưởng Nguyễn từ tốn đáp. “Vì muốn che mùi tanh trong phòng thôi.”
Tưởng Đan bất ngờ ngước mắt, không hiểu vì sao Tưởng Nguyễn lại nói vậy, nói vậy không phải đang thừa nhận sao?
Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Cuộc sống trong nhà vừa mới tạm ổn, trong người không thoải mái, sao tứ muội lại dùng loại ánh mắt này nhìn ta?”
Tưởng Đan suýt tức hộc máu, khẳng định chắc chắn Tưởng Nguyễn đang chơi mình. Những lời đó khiến nàng ta khó chịu, nhưng không thể tìm ra lý do nào để phản bác. Lại nhìn quanh khắp phòng lần nữa, vật phẩm trong phòng Tưởng Nguyễn không nhiều, trừ dưới ghế mềm và trên giường ngủ, khó tìm được chỗ đủ để người khác trốn. E rằng chuyến này trở thành công cóc, Tưởng Đan tuy thất vọng, nhưng lòng thầm nghi ngờ, ngây ra tại chỗ không biết làm thế nào mới tốt.
Tưởng Nguyễn ngồi dậy, vừa chỉnh lại đầu tóc, vừa nói. “Qua mấy hôm nữa tứ muội sẽ phải vào cung tham gia tuyển tú rồi nhỉ.”
“Phải.” Tưởng Đan cả kinh, cúi đầu đáp.
“Ta thấy mấy ngày qua tứ muội rất vui vẻ, ” Tưởng Nguyễn như không có chuyện gì xảy ra ngắm ngía móng tay mình. “Nếu đã như thế, ngày ngày cứ ngây ngốc ở trong phòng mình đi, nếu không đợi đến giờ phút quan trọng lại xảy ra vấn đề gì, thế thì. Quá đáng tiếc.”
Trong lời nói hàm chứa lãnh ý, ý cảnh cáo Tưởng Đan tất nhiên nghe được, không kiềm được rùng mình một cái, thủ đoạn của Tưởng Nguyễn nàng ta đã thấy qua, nếu trước lúc ấy xảy ra chuyện gì, há chẳng phải toàn bộ tâm huyết của nàng ta đều đổ sông đổ biến hết sao?
Dù cho trong lòng có muôn vàn không cam, trên mặt Tưởng Đan vẫn không thể hiện chút nào, trái lại bày ra vẻ sợ hãi, thần thái hèn yếu. Gật đầu nói. “Đại tỷ tỷ dạy phải, Đan nương sẽ về phòng mình xem thật kỹ Nữ tắc.”
Đợi Tưởng Đan đi khỏi, Lộ Châu mới tức giận nói. “Tứ tiểu thư rõ ràng lòng ôm ý đồ xấu, nhìn cái điệu bộ kia, e rằng hận không thể thấy cô nương gặp chuyện không may thì có.”
Từ lúc Lộ Châu đi theo Tưởng Nguyễn vào phủ tới nay, hiểu rõ quan hệ giữa Tưởng Đan và Tưởng Nguyễn, theo lý thuyết Tưởng Đan được Triệu Mi nuôi dưỡng lớn lên, tất nhiên nên một lòng với Tưởng Nguyễn, kết quả hoàn toàn trái ngược, nơi nơi bỏ đá xuống giếng, chăm chỉ hiểm ác. Lộ Châu lăn lộn phố phường mấy năm, hiểu rõ đạo lý tri ân báo đáp, lần đầu tiên gặp phải một kẻ lấy oán báo ân thế này.
Tưởng Nguyễn không đáp, chẳng qua Lộ Châu chỉ thấy được một góc nhỏ của tảng băng ngầm, cái c.h.ế.t của Triệu Mi, Tưởng Đan không thoát khỏi liên quan, nàng cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua choTưởng Đan. Nếu Tưởng Đan đã muốn vào cung đến vậy, thế thì nàng ngại gì mà không thành toàn cho nàng ta. Hoàng cung rốt cuộc là nơi thế nào, không ai rõ ràng hơn Tưởng Nguyễn. Ở trong cung từ từ hành hạ Tưởng Đan, so với hiện tại nghĩ cách loại trừ nàng ta càng khiến nàng ta phải nếm nhiều khổ đau hơn.
Lộ Châu chú ý tới lệ khí chợt lóe trong mắt cô nương nhà mình, hơi kinh hãi, chợt như nhớ ra gì đó, nói. “Nếu tứ cô nương đã đi khỏi, vậy có nên để Tiêu vương gia đi ra không ạ, sợ chút nữa sẽ nghẹn hỏng mất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-226.html.]
Nói sao Tiêu Thiều cũng là người ngậm thìa vàng mà lớn lên, giờ bị coi như hàng hóa nhét vào kho chứa chật hẹp, chắc cũng khó chịu lắm.
Thiên Trúc và Bạch Chỉ đi ngoài trông cửa, Tưởng Nguyễn vén vạc giường lên, mở cửa kho ra, Tiêu Thiều từ trong chui ra. Sau khi chui ra ngoài, nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Tưởng Nguyễn, Tiêu Thiều lại hơi ngẩn người, gương mặt tuấn tú đỏ lên, mất được tự nhiên dời mắt sang chỗ khác.
Vừa rồi nằm trên giường vờ ngủ, tất nhiên Tưởng Nguyễn chỉ mặc bộ đồ lót màu trắng, sau khi Tưởng Đan đi khỏi cũng quên mặc thêm đồ, nhìn cử chỉ của Tiêu Thiều còn thấy hơi kỳ lạ, Lộ Châu khẽ giọng ‘a’ một tiếng, vội vàng tìm áo khoác dài khoác lên người Tưởng Nguyễn, che kín cả người nàng từ trên xuống dưới. Lòng sầu não, nay đến giường của Tưởng Nguyễn Tiêu Thiều cũng đã nằm lên ngủ rồi, nhìn thì cũng nhìn hết rồi, tính tới tính lui thua thiệt đều là Tưởng Nguyễn, Lộ Châu và Liên Kiều bực mình không thôi.
Tưởng Nguyễn khoác thêm áo, giờ mới hiểu sao vừa rồi Tiêu Thiều khác thường như vậy, không khỏi ngước mắt nhìn hắn một cái. Vừa vặn đối diện trực tiếp với ánh mắt Tiêu Thiều.
Thiếu nữ dung mạo tuyệt thế, không phấn son cầu kỳ, càng làm hiện rõ đường nét sắc sảo trên gương mặt, khung xương tinh tế, giống như đám mây đẹp nhất trên bầu trời Đại Cẩm triều, nhẹ nhàng điểm xuyết trên khung cảnh mùa thu hơi ảm đạm, và ánh nắng chiếu xiên xuống, khiến nàng càng trở nên rực rỡ như một bông hoa mùa xuân, bớt đi sự lăng lệ, ánh mắt có chút mờ mịt, tựa như một con thú non đang bị trêu đùa, thu hút mọi ánh nhìn của người khác.
Tưởng Nguyễn cũng nhìn hắn, dáng người thanh niên cao ngất như ngọc, làn da như tuyết, tròng mắt như điểm sơn, mày như mực vẽ, sợi tơ mềm mãnh thêu rõ hình kỳ lân đạp lữa cưỡi gió trên nền vải đen. Môi mỏng khẽ mím, càng thêm xinh đẹp tuyệt luân, nhưng nhìn kỹ hơn, lại thấy anh khí bức người, cực kỳ trong trẻo lạnh lùng, ưu nhã tận xương, khí chất lãng tử. Là một thanh niên anh tuấn, huyền y đen tuyền, trên thêu thụy thú kỳ lân, trời sanh tôn quý, khí chất đoan chính.
Hai người đối mặt, nét mặt ai cũng chấn động, như bị đối phương chấn nhiếp, tựa như có một cảm xúc không tên từ dưới đất chui lên. Liên Kiều và Lộ Châu im lặng đứng một bên, ánh nắng ôn hòa dịu dàng, như cũng không nỡ đánh vỡ hình ảnh yên tĩnh ngọt ngào này, giờ khắc này mọi thứ yên lặng, như núi xanh xa xưa.
Không phải Tiêu Thiều chưa từng gặp qua mỹ nhân, chính hắn cũng có một gương mặt xinh đẹp tuyệt luân, lại luôn cảm thấy dung mạo có chăng chỉ là một bộ xác, trước nay chỉ biết dáng dấp Tưởng Nguyễn không xấu, nhưng vào thời khắc này, sâu sắc hiểu được vẻ đẹp của thiếu nữ trước mặt. Không giống với bất kỳ mỹ nhân nào hắn từng gặp qua, rõ ràng nhất là lòng dạ lạnh như băng, nhưng lại mang dung mạo quyến rũ như lửa. Mà khi trầm tĩnh lại như biến thành một người khác, êm ả mà hiền hòa, dù hắn biết rõ, ấy chẳng qua chỉ là một hình thái nhất thời.
Thiếu nữ này khác biệt hẳn với bất kỳ người nào hắn gặp qua trước đây, rõ ràng khắp người tràn đầy lệ khí, trong khoảnh khắc lại có thể giấu hết dưới vẻ ngoài an nhiên, phải trải qua chuyện gì, mới khiến nàng trở thành như hôm nay?
Áo khoác bọc hết cả người Tưởng Nguyễn từ cổ đến chân, chỉ chừa ra khuôn mặt nhỏ nhắn lớn bằng bàn tay, Tiêu Thiều chợt nhớ đến dáng vẻ thiếu nữ chỉ mặc đồ ngủ vừa rồi. Biết nàng trước nay ghét màu trắng, không chịu mặc đồ trắng, nhưng khi mặc trung y màu trắng lại để lộ dáng vẻ trầm tĩnh yếu đuối, như một đóa hoa chớm nở, run rẩy trên cành. Gió nhẹ ngậm ý xuân thổi tới, thổi luôn bóng dáng đóa hoa ấy vào lòng hắn. Trái tim vốn cứng như bàn thạch, không biết tự bao giờ, lại xuất hiện một hình bóng.
Hắn giật mình vì khoảnh khắc trái tim rung động, tuy không biết tình là gì, nhưng cũng hiểu được ý nghĩa của sự rung động ấy. Khắc hẳn với những cảm xúc chập chờn ngày trước, vào thời khắc tối qua hắn theo bản năng coi sân viện này thành nơi có thể tin cậy nhất, Tiêu Thiều đã biết, nó khác nhau ở điểm nào.
Tối qua nàng thần sắc trầm tĩnh, động tác dịu dàng mà kiên quyết giúp hắn băng bó vết thương, hành động lúc ấy không chút do dự. Thời gian chợt như nghịch chuyển, tựa rằng quay lại chùa Bảo Quang vào nhiều năm trước, cô gái năm ấy tựa như không biết mùi vị của nỗi buồn mở to đôi mắt trong veo mỉm cười nhìn hắn, trong đêm trăng cô lạnh đó, nàng khiến thiếu niên cô độc chìm trong sát cơ trùng trùng cảm nhận được sự ấm áp.
Giờ đây cô bé kia đã trưởng thành trở nên quyết sát lạnh lùng, có hàng ngàn điều chất chứa trong tim, ra tay không nhuốm m.á.u lại tuyệt đối sâu hiểm. Vào ban đêm lạnh giá, nàng bưng tới một chậu nước nóng, cười nói sẽ giải quyết mọi chuyện một cách dễ dàng, nét mặt không chút hoảng hốt.
Hắn nhìn Tưởng Nguyễn một cách sâu sắc, nói. “Ta phụ trách.”
Trong nháy mắt Tưởng Nguyễn hơi ngạc nhiên, đôi con ngươi đen của Tiêu Thiều như ẩn chứa bầu trời sao, ánh sáng chói lóa, dường như muốn khiến người khác hãm sâu vào không thể thoát ra được. Tiêu Thiều nói xong câu này rồi chăm chú nhìn Tưởng Nguyễn, trong mắt thoáng qua một tia khẩn trương khó phát giác, trước giờ hắn vượt qua vô số hiểm cảnh, thời điểm đối đầu với nguy nan, cũng không căng thẳng bằng thời khắc này.
Lộ Châu và Liên Kiều đi không được, ở lại cũng không xong, trên trán rịn ra mồ hôi hột. Trong lòng Liên Kiều còn có chút do dự, trái lại Lộ Châu cõi lòng đầy hy vọng nhìn Tưởng Nguyễn. Tiêu Thiều là dạng người gì, những ngày qua đám nha hoàn các cô đều nhìn hiểu rõ. Nếu Tưởng Nguyễn có thể ở bên Tiêu Thiều, thì chính là lựa chọn tốt nhất. Mặc dù thường ngày cô nương nhà mình làm việc vô cùng có chủ kiến, đến ngay cả các cô là những nha hoàn thân cận nhất, có lúc cũng cảm thấy tuy gần bên Tưởng Nguyễn mà lại như cách rất xa, nếu có một người có thể đi vào lòng nàng, che chở nàng, có lẽ Tưởng Nguyễn sẽ không còn cô độc như vậy nữa.