Sống lại Ta trở thành hoạ quốc yêu nữ - Chương 417
Cập nhật lúc: 2024-05-13 22:38:10
Lượt xem: 2,249
Tưởng Nguyễn vẫn ung dung nhìn nàng ta, không vì lời nói ấy mà có thái độ khác thường gì. Tạm đừng nói Đan Chân đang cố ý chọc giận nàng, dù không biết ý định của Đan Chân, mấy lời này, nàng không hề để trong lòng. Đã từng giẫm qua nhiều lời đồn đãi bịa đặt, nên nào để những lời miệng lưỡi này vào mắt.
Đan Chân cười khẽ, từ từ đến gần Tưởng Nguyễn, đột nhiên đưa tay vồ lấy cổ Tưởng Nguyễn, tay Đan Chân rất mềm mại, giống như không có xương vậy. Một cái tay nhỏ yếu, nếu nằm trong tay nam nhân, đủ để làm nam nhân kia tâm viên ý mãn. Thế nhưng bây giờ nó siết lấy cổ Tưởng Nguyễn như một con rắn, chỉ mang đến cảm giác u ám lạnh lẽo, cứ như quỷ vậy.
“Ngươi thật nhỏ yếu,” Đan Chân nhìn biểu cảm Tưởng Nguyễn. “Chỉ cần ta dùng sức, ngươi sẽ mất mạng. Còn làm được Cẩm Anh Vương phi?”
“Ồ?” Tưởng Nguyễn quay đầu đi, tránh tay nàng ta, nhìn chằm chằm vào mắt nàng ta, nói. “Tại sao ngươi phải g.i.ế.c ta? Vì Tiêu Thiều?”
Nhắc tới hai chữ “Tiêu Thiều”, biểu cảm Đan Chân hơi đổi. Trong nháy mắt đó, hai tròng mắt vốn linh khí vô hạn đột nhiên trở nên vặn vẹo, âm hàn đến mức Tưởng Nguyễn nhìn thấy, cũng cảm thấy không ổn. Chấp niệm của nàng ta sâu như vậy ư? Tưởng Nguyễn vừa kinh ngạc vừa tức giận, Tiêu Thiều và nữ tử này chung quy vẫn có mấy lần duyên, nữ tử này từ Nam Cương đuổi tới Đại Cẩm, ôm theo tâm tư phục quốc, lại hận không thể đưa nàng vào chỗ chết, nguyên nhân còn không phải vì kẻ gây họa đó ư?
“Ngươi rất rành sao?” Đan Chân đột nhiên cười lạnh một tiếng. “Ngươi cho rằng ngươi làm được Cẩm Anh Vương phi thì rất giỏi sao? Hắn là hùng ưng trên thảo nguyên, cô lang trong sa mạc, cả đời này sẽ không bị bắt kỳ thứ gì ràng buộc, ngươi chỉ là một viên đá cản đường xấu xí, lại dám dương dương tự đắc như vậy, thật sự quá nực cười! Nực cười!” Nói xong lời cuối cùng, nàng ta lại càng phẫn nộ hơn.
Tưởng Nguyễn nhướng mi, quả thật Đan Chân có chấp niệm rất sâu với Tiêu Thiều, chỉ cần nói đến Tiêu Thiều, vô cùng dễ kích động cảm xúc của nàng ta. Đây đại biểu cho điều gì? Thánh nữ thuần khiết bị cấm dục đã lâu lần đầu tiên động lòng phàm, bởi vì bản thân không có được, nên tất cả mọi người đều không thể có được, rốt cuộc nàng ta muốn làm gì, biến Tiêu Thiều làm thành một con bù nhìn vĩnh viễn cất giữ? Giống những kẻ bị dùng bí thuật Nam Cương kia? Về phần cô lang và hùng ưng, Tưởng Nguyễn cảm thấy buồn cười, có lẽ nam nhân ấy trước mặt người khác là một dáng vẻ bất khả xâm phạm uy phong lẫm liệt, thế nhưng nếu như thấy được lúc hắn quấn lấy người khác, có lẽ Đan Chân sẽ không chấp niệm như vậy nữa.
Chẳng qua dáng vẻ quấn quýt người khác của Tiêu Thiều không phải ai cũng nhìn thấy được. Tưởng Nguyễn nhếch môi. “Ta đích xác là một viên đá ngán đường, thế nhưng viên đá ngán đường này là do chính huynh ấy muốn nhặt lên. Có lẽ thánh nữ không phải đá ngán đường mà là trợ lực, vậy mà huynh ấy cũng dùng một cước đá văng đấy thôi?! Ồ, ta nói sai rồi, các ngươi đạo bất đồng bất tương vi mưu, vào rất nhiều năm trước đã là kẻ thù, thánh nữ lại muốn nói cái gì?”
Bản tính ăn miếng trả miếng của Tưởng Nguyễn xưa nay chưa từng thay đổi, nàng không thích hao phí quá nhiều miệng lưỡi, luôn một chiêu thấy máu, tìm đúng vết thương của kẻ khác rồi luôn chân đạp xuống, xong rồi còn rải muối lên, thoải mái lưu loát. Cùng nàng đấu võ mồm, đều bị nàng khiến cho tức chết. Đan Chân là một thánh nữ, có địa vị cực cao ở Nam Cương, ngày thường cao cao tại thượng, nào từng nói nhiều với người khác như vậy, xưa nay không hề có ai dám làm khó nàng ta, đối với lời nàng ta nói luôn thực hành không chút do dự. Tương phản, Tưởng Nguyễn từ nhỏ đến lớn, kiếp trước kiếp này, những lần bị chất vấn nghi ngờ nhiều không đếm xuể, phản kích như thế, dễ như trở bàn tay.
Đan Chân bị nàng nói tức đến mặt đổi sắc. Bất kỳ cô gái nào bị mất mặt trước tình địch, nhất là ấy lại do chính người mình yêu mang đi, sao có thể thờ ơ? Đan Chân gần như muốn ăn tươi nuốt sống Tưởng Nguyễn, gương mặt xinh đẹp suýt chút nứt toát, nhưng chỉ chốc lát, nàng ta đã nở nụ cười, giễu cợt nói. “Ngươi nói những lời này có tác dụng gì? Ta chưa từng cần hắn cam tâm tình nguyện, ta muốn, là hắn phải phục tùng.”
“Phục tùng?” Tưởng Nguyễn giống như nghe thấy chuyện cười, nàng cười nhìn Đan Chân. “Thánh nữ à, không phải ngươi nói, hắn là hùng ưng trên thảo nguyên, cô lang trong sa mạc à. Ngươi cũng biết, hùng ưng chao liệng cửu thiên, cô lang độc bước ngàn dặm, dù bị săn g.i.ế.c cũng không hề bị thuần phục. Ngươi có từng thấy hùng ưng và sói đói bị thuần phục chưa? Đã vậy, nói gì tới phục tùng?”
Đan Chân dần thích ứng với cách nói chuyện của Tưởng Nguyễn, nàng ta từ từ cười theo, nụ cười có mấy phần quỷ dị. “Tưởng gia tiểu thư, thật ngây thơ. Có lẽ vì nữ tử Cẩm triều các ngươi bị nuôi nhốt trong khuê phòng nên mới ngây thơ như thế. Trên thực tế, phục tùng ta nói không phải như ngươi nghĩ. Ngươi nói là lòng phục tùng, ta nói là người phục tùng. Khi quốc gia của ngươi, toàn bộ Đại Cẩm đều phục tùng dưới chân Nam Cương, đừng nói là hùng ưng và cô lang, dù là mảnh trời này, sa mạc này, đều phải phục tùng trước ta!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-417.html.]
Nàng ta nói năng cuồng vọng, Tưởng Nguyễn không tiếp lời, yên lặng như thế trong mắt Đan Chân chính là biểu hiện Tưởng Nguyễn lùi bước. Nàng ta hài lòng cười một tiếng, nói. “Ngươi yên tâm đi, ta chưa bao giờ nghĩ muốn trở thành trợ lực của hắn. Hắn là hùng ưng cũng tốt, cô lang cũng được, cuộc đời này chỉ có thể ở bên cạnh ta. Nếu muốn rời đi, sẽ bẻ gãy cánh hắn, nhổ hết răng nanh của hắn. Chỉ chờ vó sắt Nam Cương ta đạp bằng mảnh đất này, đám người nơi này đều trở thành tù binh của bọn ta, mà hắn, ta sẽ độc mù mắt hắn, đánh gãy chân hắn, để hắn sống khỏe mạnh, sống ở bên cạnh ta.”
Cách thức biểu đạt tình yêu rợn tóc gáy, Tưởng Nguyễn kiếp trước kiếp này chưa từng nghe qua, nếu Tiêu Thiều nghe những lời này, không biết sẽ có cảnh tượng gì, Tưởng Nguyễn thầm cảm thán. Trên mặt lại dửng dưng, chỉ nhìn Đan Chân nói. “Nếu thế, ta không có tác dụng gì cả, vì sao ngươi không dứt khoát g.i.ế.c ta đi?”
“Ha ha,” Đan Chân cười lên, lần này trong nụ cười mang theo mấy phần hưng phấn, nàng ta nói. “Ta tất nhiên muốn g.i.ế.c ngươi, ta làm sao có thể tha cho ngươi. Thế nhưng dễ dàng g.i.ế.c ngươi như vậy quá tiện cho ngươi. Hắn vốn là con mồi của ta, lại bị ngươi làm ô nhục. Ta đã nghĩ xong phải xử lý ngươi thế nào, khiến cơ thể ngươi ngàn thương trăm lỗ, sau đó đổ trứng trùng dài mảnh của Nam Cương vào, để chúng sinh sôi nảy nở trong cơ thể ngươi, ngươi sẽ trở thành một vật chứa sống, sống đau khổ vật vã trong thời gian dài, ngươi cũng giống như sâu bọ, để ngươi tận mắt chứng kiến hắn thần phục dưới chân ta thế nào, chẳng phải rất tốt ư?”
Tưởng Nguyễn hơi ngẩn ra, không biết vì sao, cuối cùng hoảng hốt nghĩ tới mình kiếp trước trước khi chết, Tưởng Tố Tố biến mình làm thành nhân trệ, muốn sống không được muốn c.h.ế.t không xong, không phải vì muốn nàng trơ mắt nhìn Phái nhi chịu khổ sao? Đó xác thật là một cảm giác khó chịu đựng nỗi, Đan Chân quả nhiên hận nàng không cạn. Chẳng qua Tưởng Nguyễn biết, giờ phút này Đan Chân không g.i.ế.c nàng, không phải vì nguyên nhân này, mà chỉ vì vì Tuyên Ly và Kỳ Mạn đã hạ lệnh, nên hiện giờ vẫn không thể động thủ mà thôi.
Mà nàng, muốn lợi dụng Đan Chân làm một việc.
Tưởng Nguyễn nhếch môi, nói. “Nam Cương các ngươi nào dễ dàng sang bằng quốc thổ Đại Cẩm ta như thế, chẳng lẽ tướng sĩ Đại Cẩm đều là người c.h.ế.t sao? Có lẽ thánh nữ cho rằng bây giờ thế cục trong cung căng thẳng nên có thể thừa cơ hội, ta nghĩ thánh nữ và Bát điện hạ đã kết làm đồng minh, nhưng thánh nữ không cảm thấy đồng minh này kết quá qua loa sao, phải biết, trong sự sắp xếp của bệ hạ, không hề nói một chữ nào đến việc để Bát điện hạ lên làm trữ quân tương lai của Đại Cẩm.”
Đan Chân cũng cười. “Hoàng đế của các ngươi là cái thá gì? Nay chỉ là một tên phế nhân mà thôi.”
“Nhưng vẫn còn Thập Tam điện hạ,” Tưởng Nguyễn cắt ngang lời nàng ta. “Thập Tam điện hạ thông minh hơn người, tài trí uyên bác. Càng quan trọng hơn là, cậu ta danh chính ngôn thuận. .”
“Danh chính ngôn thuận?” Đan Chân như nghĩ tới chuyện gì, mắt sáng lên, nhìn về phía Tưởng Nguyễn nói. “Hẳn ngươi cho rằng, cái gọi là danh chính ngôn thuận chính là giữ kỹ thánh chỉ, có phần thánh chỉ này, ngươi cược đúng bên, nên có hy vọng.”
Tưởng Nguyễn gật đầu, tròng mắt toát ra vẻ sáng tỏ. Đan Chân cười lạnh, xoay người đi ra, một lát sau, trở vào lần nữa, tay cầm một trụ gỗ dài. Nàng ta cười đầy ác ý. “Tưởng tiểu thư, ngươi cảm thấy vật này rất quen thuộc nhỉ?”
Tưởng Nguyễn không nói gì, chỉ chăm chú nhìn trụ gỗ kia. Bên trong là thứ gì, lòng Tưởng Nguyễn biết rõ. Mà Đan Chân thấy nàng bất động thanh sắc, như càng hưng phấn hơn, nàng ta kéo trụ gỗ, lấy một vật từ bên trong ra. Thứ kia rất quen thuộc, quyển trục bị mở ra, là một thánh chỉ.
“Ngươi cho rằng giấu thánh chỉ trong xe ngựa, sẽ không có ai phát hiện? Không thể không nói, ngươi luôn lớn gan như vậy, tuy nhiên to gan dễ dàng phạm lỗi, cái ngươi gọi là hy vọng, đã rơi vào tay ta. Ngươi phải biết, nếu không có phần thánh chỉ này, vị Thập Tam hoàng tử kia sẽ chẳng có gì cả. Nếu hoàng đế băng hà ngay lúc này, lại có liên quan đến Thập Tam hoàng tử, ngươi nói, sẽ như thế nào?”
Sẽ như thế nào? Tưởng Nguyễn cười nhạt trong lòng, sẽ như thế nào nàng so với bất kỳ ai đều biết rõ, bởi vì kiếp trước nàng đã bị đeo danh họa quốc yêu nữ như thế đó, đổ tội g.i.ế.c c.h.ế.t hoàng đế lên đầu nàng, khiến nàng trở thành tội nhân của thiên hạ. Tuyên Ly phủi tay sạch sẽ, ngồi lên vị trí kia, không có một câu phản đối, ai cũng ca công tụng đức hạnh của hắn, đây chính là chân tướng.