Sống lại Ta trở thành hoạ quốc yêu nữ - Chương 437
Cập nhật lúc: 2024-05-13 22:53:42
Lượt xem: 2,095
Trên thực tế, Lâm Úy mặc kệ người ngoài nói ông thế nào. Ý chỉ của Ý Đức Thái hậu đã ban xuống, trong tay Lâm Úy còn có thánh chỉ của tiên hoàng, bây giờ còn ai có thể quản thúc ông nữa? Vã lại người ủng hộ ông trở về người đều là lão thần trong triều, danh vọng cực cao, ai cũng không thể làm gì, vì vậy Thám hoa lang năm xưa từ quan quy ẩn, cứ vậy oanh oanh liệt liệt dưới con mắt mọi người, lần nữa trở lại.
Ông trở lại, tất cả mọi người đều không nhịn được bắt đầu suy đoán nguyên nhân. Mà Lâm Úy quả thật cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, bày ra bản tính vô pháp vô thiên trước kia, vào triều ngày thứ hai đã đọc to chiết tử nói rõ mau sớm lập trữ quân, hơn nữa thái độ tỏ rõ cho thấy, người mình ủng hộ chính là Thập Tam hoàng tử Tuyên Phái.
Sự việc vừa xảy ra đã trở nên vô cùng náo nhiệt, không ai ngờ Lâm Uy sẽ ra thủ đoạn này. Người ủng hộ Tuyên Ly nhốn nháo rùm beng với Lâm Úy, nhưng Lâm Úy là ai chứ, từng một mình chống lại nhiều nho sĩ, dù đã qua hai mươi năm, công lực vẫn không giảm, không sắc bén như xưa, nhưng càng thêm mỉa mai hơn, sợ rằng kẻ nghe vẫn chưa nhận ra, nghe kỹ, chỉ cảm thấy cực kỳ đanh đá chua ngoa. Trực tiếp khiến mấy đại thần ủng hộ Tuyên Ly tức gân cổ đỏ mặt trên triều, lại một câu cũng không thể nói được.
Nếu chỉ thế thì cũng thôi, Lâm Úy còn bắt đầu khắp nơi thuyết phục các thần tử khác. Ông là văn nhân, tìm người tất nhiên đều là quan văn trong triều, phần lớn tuổi tác đã cao có địa vị phân lượng trong triều. Dĩ nhiên, cũng có giao tình tốt với ông. Vốn đã có giao tình với Lâm Úy, trong lòng quan văn Lâm Úy lại là sự tồn tại như người dẫn đầu vậy, cộng thêm chiếc lưỡi không xương của ông, gần như không đến mấy ngày, đại đa số quan văn vốn còn do dự đã kiên định đứng về phía Thập Tam hoàng tử.
Trên đời này, quan văn nhìn như không có thực quyền, nhưng tác dụng không thể khinh thường. Học sinh của quan văn trải rộng khắp thiên hạ, mà người có học vốn lời nói rất có trọng lượng đối trước bách tính, nếu tất cả lời khen đều dẫn lên Thập Tam hoàng tử Tuyên Phái, dù sau này Tuyên Ly lên ngôi, danh tiếng sợ rằng sẽ không tốt lắm. Lâm Úy hành động càng lúc càng suồng sã, rốt cuộc, ngay cả người nhẫn nại như Tuyên Ly cũng không nhịn được.
“Tiếp tục như vậy, nước miếng của quan văn sẽ dìm c.h.ế.t chúng ta,” phụ tá vội la lên. “Điện hạ, không thể tiếp tục như vậy nữa. Phải sớm ngày động thủ, càng chậm, chỉ sợ Lâm Úy kia sẽ lừa hết bách tính Cẩm triều mất.”
Mắt Tuyên Ly âm trầm, tất nhiên hắn biết đạo lý này, hóa ra ý định của Lâm Úy là vậy. Mặc dù không biết Tuyên Phái hợp chung với Lâm Úy từ lúc nào, nhưng đối với Tuyên Ly mà nói, sự tồn tại của Lâm Úy cứ như một con ruồi, khiến người khác buồn nôn. Hắn từ từ xoay ngọc ban chỉ trên tay, lạnh lùng nói. “Không thể nhịn tiếp nữa, nên ra tay thôi.”
…
Sau khi Lâm quản gia trở lại phủ Cẩm Anh vương, cởi xuống quan bào. Đã nhiều năm như vậy, ông quen mặc xiêm y thoải mái, kiểu dáng bình thường, với bộ đồ Thám hoa rực rỡ hoa lệ này ông cảm thấy không quen.
Ông đổi xiêm y thường mặc, vừa ra khỏi cửa đã cảm thấy có chút không đúng, ngẩng đầu nhìn thấy Cẩm Tam nửa nằm nửa ngồi trên mái hiên ung dung nhìn mình. Lâm quản gia ngẩn người, ngay sau đó phùng mang trợn mắt nói. “Nhìn cái gì vậy, cô nương âm gia không biết chú ý tư thế của bản thân!”
Cảnh phùng mang trợn mắt này nếu ở trước kia, sẽ rất buồn cười, nhưng phối với gương mặt anh tuấn của Lâm quản gia hiện giờ, trông lại hơi không được ra ngô ra khoai. Cẩm Tam phun cỏ trong miệng ra, nhảy xuống, đứng trước mặt Lâm quản gia, lắc đầu nói. “Chậc chậc, người dựa vào ăn mặc ngựa dựa vào yên, lão Lâm ông chưng diện như vậy, trông thật sự không tệ.”
“Lão phu vốn là mỹ nam tử phong lưu hào phóng.” Lâm quản gia nghe vậy đắc ý cười nói. “Coi như ngươi tinh mắt.”
“Không chỉ là mỹ nam tử, còn là đại tài tử.” Cẩm Tam nhíu mày. “Hành động của ông mấy ngày qua trên triều đã truyền khắp Cẩm Y vệ rồi, nói ông là cái gì mà chân nhân bất lộ tướng, giả trang heo ăn thịt hổ, nằm gai nếm mật, âm hiểm xảo trá, hèn hạ vô sỉ. .”
Mấy câu trước còn tốt, nghe câu sau Lâm quản gia càng thấy sai sai, vội vàng cắt ngang lời Cẩm Tam. “Ngưng ngưng ngưng, ngươi đang nói cái gì vậy hả, biết nói thành ngữ không? Đây mà là lời khen người ta sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-437.html.]
Cẩm Tam le lưỡi. “Đừng chê người khác không cao thâm bằng Lâm quản gia chứ. Thôi, có một chuyện muốn nói với ông.” Vừa nói vừa móc một chồng đồ dày từ n.g.ự.c áo ra. Lâm quản gia đầu tiên ngớ người, ngay sau đó mở ra xem, phát hiện là ngân phiếu của ngân hàng tư nhân Tứ Hải, một chồng thật dày, cũng hơn mười mấy vạn lượng ngân phiếu. Ông sững sốt. “Đây là ý gì?”
“Bây giờ ông ở trong triều làm quan, khắp nơi đều cần đút lót, hơn nữa không phải còn phải gạt người đối phó Bát hoàng tử sao, đám người kia lại chẳng phải người ngu, không có lợi lộc sao có thể cam tâm nghe lời ông. Văn nhân là kẻ dối trá nhất, ngoài mặt nói tiền tài đều là vật ngoài thân, trên thực tế lại chỉ mong tiền tài càng nhiều càng tốt. Cẩm y vệ bọn ta đoán bạc của ông sau khi đút lót không còn quá nhiều, cũng không thể đến ngay cả tiền để dành cưới vợ cũng lấy ra xài được, nên mọi người quyên góp ít bạc, để ông cầm đi đút lót nhóm văn nhân lão hữu kia, chỉ có bấy nhiêu đây thôi à, nhiều thêm nữa thì không có.”
Lâm quản gia nghe vậy thoáng khựng lại, ngay sau đó nhìn Cẩm Tam. Cẩm Tam thản nhiên nhìn thẳng vào mắt ông, không chút ngượng ngùng. Lâm quản gia là ai chứ, chăm lo cho Tiêu Thiều từ nhỏ đến lớn, rất quen thuộc với Cẩm y vệ, người này ngày thường nhìn không đáng tin cậy, nhưng ai biết sau lưng lại có lai lịch như vậy. Ông chịu mai danh ẩn tính sống bên cạnh Tiêu Thiều nhiều năm đã có thể thấy được, thật sự là một người tâm chí kiên định. Mà Lâm quản gia quen không thích dùng bạc trong phủ, đều tự xuất tiền túi, ông cũng đâu phải mở tiền trang, nào có nhiều bạc như vậy. Những chuyện trong triều mặc dù Cẩm y vệ không đích thân trải qua, chưa ăn qua thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy mà, biết Lâm quản gia không dễ dàng, lúc này mới quyên góp ít bạc đưa qua.
“Sao lão phu có thể lấy bạc của đám nhóc các ngươi chứ!” Lâm quản gia tức giận nói. “Huống hồ còn có bạc của nữ tử, thế còn ra thể thông gì, hụt hơi lắm.”
“Dô, sự nịnh bợ lúc đầu dành cho Vương phi khi làm quản gia biến đâu mất rồi.” Cẩm Tam không mặn không nhạt nói. “Không biết vị kia là ai nhỉ? Ồ, đúng rồi, đó là Lâm quản gia mà, bây giờ trong phủ nào cò Lâm quản gia nữa, chỉ có Lâm Thám hoa, người trước kia có lẽ đã bị lãng quên rồi. Haizz. Không muốn cũng được, đáng tiếc Thiếu phu nhân chúng ta một lòng một dạ muốn giúp vương phủ, nhưng có người không bỏ được mặt mũi bản thân, nên vì lòng tự ái buồn cười mà khiến chuyện khó làm, hơii, hết cách rồi——” nói xong rút xấp ngân phiếu từ tay Lâm quản gia, xoay người định bỏ đi.
“Đứng lại!” Lâm quản gia mắng, ba bước đi tới trước mặt Cẩm Tam, cướp ngân phiếu lại. “Hiếu tâm của tiểu bối nếu lão phu từ chối há chẳng phải rất bất cận nhân tình sao, gắng gượng đón nhận vậy.” Câu nói cuối cùng của Cẩm Tam đã đả động ông, đúng vậy, mặt mũi gì đó đều không quan trọng, điều quan trọng nhất hiện nay là giúp Thập Tam hoàng tử lên ngôi. Bạc thật sự là thứ không thể thiếu, Cẩm Anh vương phủ ngân lượng nhiều đến đâu đi nữa, ngày sau còn phải dùng, quân lương nuôi binh từ đâu mà ra. Mấy ngày nay Lâm quản gia đã nghèo rớt mồng tơi. Việc gì cũng phải trả giá lớn, dù tài ăn nói của ông có tốt hơn nữa, nhưng vẽ một cái bánh nướng không có thật không thực tế thì việc chẳng thành được.
Cẩm Tam cười thản nhiên, phong tình vạn chủng quấn tóc. “Thật ra thì bạc này cũng không phải cầm không mà, thực chất, ta cũng có một chuyện muốn nhờ, xin Lâm quản gia hỗ trợ.”
“Chuyện gì?” Lâm quản gia tò mò hỏi. Cẩm Tam trước nay chưa từng xin ông chuyện gì.
“Là như vầy, ta coi trọng tiểu công tử phủ Tổng binh, định viết bài thơ tình ban đêm lặng lẽ nhét vào mép giường cậu ta. Chẳng qua chuyện thơ từ ta không rành, năm xưa Lâm quản gia là Thám hoa lang, chắc chắn tài văn chương rất tốt, làm dùm một chút thôi.”
“Cút!” Lâm quản gia sậm mặt bỏ đi, dọc đường còn có thể nghe thấy tiếng ông lầm bầm. “Không học cho giỏi, cô nương gia, viết thơ tình gì chứ. Nhét vào mép giường, còn ra thể thống gì!”
Đợi Lâm quản gia đi khỏi, Cẩm Tam nhún vai, Cẩm Tứ từ sau hiên nhà nhảy xuống, đi tới bên cạnh Cẩm Tam, nhìn thân ảnh Lâm quản gia đi xa, thở dài nói. “Ông ấy cũng cực khổ.”
Dù diện mạo anh tuấn thế nào đi nữa cũng không giấu được nét mệt mỏi trên mặt, mấy ngày Lâm quản gia điên cuồng thuyết phục, một mặt đích xác tạo thế vì Thập Tam hoàng tử, quan trọng hơn là tạo áp lực cho Tuyên Ly. Tựa như cùng tác chiến vậy, một tiếng trống khiến tinh thần hăng hái thêm, tái nhi suy, tam nhi kiệt, muốn khiến kẻ ẩn nhẫn như Tuyên Ly nóng vội, vốn cần mười phần bản lãnh. Lâm quản gia ngựa không ngừng vó thuyết phục, không ngừng thuyết phục quan văn, chung quy sẽ khiến Tuyên Ly cảm thấy bất an, dưới sự bất an, hắn chỉ có thể tiến hành kế hoạch trước thời hạn. Như vậy, nguyện vọng của Lâm quản gia mới đạt thành.
“Hy vọng sự cực khổ của ông ấy không uổng phí.” Cẩm Tứ nói.
“Chỉ mong là vậy,” Cẩm Tam thu hồi vẻ cười đùa. “Chỉ hy vọng không phụ sự hy sinh và kế hoạch của Thiếu phu nhân.”