Sống Lại Thập Niên Bảy Mươi - Chương 42
Cập nhật lúc: 2024-10-29 22:02:02
Lượt xem: 45
Tết âm lịch năm 1978 là cái tết đặc biệt, mặc dù cuộc sống vẫn nghèo khổ khốn khó, nhưng sau khi bè lũ bốn tên rơi đài, người thế hệ sau buông tư tưởng áp lực xuống, mùa xuân năm nay có hội chùa, hội đèn lồng, trò chơi dân gian, có văn nghệ tiệc tối, tranh tài thể dục, còn có thế nhìn thấy mấy sản phẩm điện ảnh cũ trong nước "A thi mã", "Đào hoa phiến", "Lý Song Song" sau nhiều năm lần nữa lộ diện, một vài trò chơi truyền thống như chơi ném vòng, băn s.ú.n.g xuất hiện lần nữa, hội đèn lồng đố chữ sôi động chưa từng có. Lời cấm kỵ khi chúc tết cũng bị phá vỡ, lời thay đối nhẹ nhõm tùy ý, ví dụ như mấy lời chúc mừng năm mới truyền thống "Chúc mừng năm mới", "Năm mới cát tường", "Mọi chuyện như ý" lại một lần nữa xuất hiện trong tiếng chúc mừng năm mới, khắp nơi có thể nhìn thấy giữa mọi người hai bên tôn trọng, cảm nhận được giao tiếp giữa người với người được hồi phục.
Năm mới mọi người tụ tập trung một chỗ nói nhiều nhất chính là thi tuyển sinh đại học, gặp mặt bình thường cũng hỏi: "Cậu tham gia thi tuyển sinh đại học không?", "Nhà ông bà có người thi tuyển sinh đại học không?"
Trước đây không lâu khôi phục thi tuyển sinh đại học khiến nhiệt tình học tập của người dân tăng vọt chưa từng có, đây là cơ hội cạnh tranh công bằng của thanh niên tri thức xuống nông thôn có số lượng lên đến trăm vạn để thay đổi vận mệnh của mình.
Mùa xuân này mặc dù vật chất còn thiếu hụt, thời đại dựa vào tem phiếu cung ứng, nhưng không khí cũng nhẹ nhõm vui mừng, không ít bà chủ nhà vì làm cơm tất niên mà vắt hết óc, để cho người nhà qua một cái tết hài hòa hạnh phúc.
Bắt đầu từ năm 1977, cuộc sống càng ngày càng trở nên tốt hơn, thị trường hàng hóa tết cũng biển thành rực rỡ muôn màu, chủng loại phong phú đa dạng, lương thực, dầu, thịt, cá, gia cầm, trứng, lá trà, rượu thuốc lá, bánh ngọt, hoa quả khô tươi cung ứng đầy đủ, một vài món rau quả trái mùa như dưa chuột, cà chua đậu cô ve v.v... cũng tiến vào thị trường. Món ăn miền nam lên phía bắc, hàng hóa phía bắc xuôi nam.
Giao thừa, cơm tất niên vẫn ăn ở nhà họ Trương, mấy người phụ nữ vì bữa tiệc cơm tất niên này mà tốn không ít công phu, mọi người tụ tập trung một chỗ sảng sảng khoái khoái ăn một bữa.
Trong bữa tiệc Trương Hoài Dật nâng ly rượu lên nói với bọn họ : "Tiết xuân năm nay là cái tiết trôi qua sảng khoái nhất trong nhiều năm qua, mấy đứa sẽ lập tức lên Bắc Kinh đi học, bắt đầu một cuộc sống mới, quốc gia đã càng ngày càng tốt, vì ngày mai tốt đẹp, ông đề nghị chúng ta cạn ly!"
Mọi người đứng lên, nâng ly rượu cụng nhau.
"Cạn!"
"Cạn!
Tết âm lịch qua đi, thời gian rời lên kinh thành càng ngày càng gần, mấy người kia cũng không có vấn đề gì, gần đây Tôn Hiểu Mỹ tương đối lo lắng.
Điều kiện gia đình của cô không tốt, trong nhà cũng không có tiền dư thừa cho cô đi học, Hoàng Dương cũng giống như vậy, lần này thi lên đại học, trong nhà chỉ gửi tới năm mươi đồng.
Mặc dù sau khi đến kinh thành cô có thể ở nhà họ Trương, nhưng Tôn Hiểu Mỹ lại cảm thấy ăn không ở không không được, phải đóng một chút tiền thuê nhà và phí cơm nước, nhà họ Trương có quan tâm chuyện mấy đồng lẻ này hay không là một chuyện, cô đóng hay không là chuyện khác. Cô và Tô Mặc Nhiên và Liễu Nghiên Vũ khác nhau, Tô Mặc Nhiên là cháu gái nhà họ Trương thừa nhận, ăn ở nhà họ Trương là chuyện không thể chỉ trích nặng; về phần Liễu Nghiên Vũ, Thạch Cương khẳng định đã sắp xếp xong xuôi cho cô ấy.
Cô muốn đóng nhưng không có tiền, vậy phải làm sao bây giờ?
Tôn Hiểu Mỹ bồn chồn không yên, Tô Mặc Nhiên và Liễu Nghiên Vũ đều nhìn ra, hai người hỏi tới, Tôn Hiểu Mỹ nói phiền não của mình ra.
Sau khi Tô Mặc Nhiên biết được phiền não của chị ấy, an ủi nói, "Chị trước đừng có gánh nặng trong lòng, em đoán chừng quốc gia nhất định sẽ cho hỗ trợ, nếu không đến lúc đó chúng ta cùng nhau kiếm tiền là được, ai nói em ở nhà họ Trương cũng không phải đóng tiền, vẫn phải đóng, giao tình là giao tình, cũng không thể chiếm tiện nghi."
"Kiếm tiền, chúng ta không thể đi làm việc kiếm tiền như thế nào?" Tôn Hiểu Mỹ không hiểu cô ấy nói muốn kiếm tiền là kiếm tiền như thế nào.
"Ai nói nhất định phải làm việc mới có thể kiếm tiền, làm ăn cũng có thể kiếm tiền."
"Làm ăn?"
"Đúng vậy, chỉ cần chị không cảm thấy mất thể diện." Lúc này mặc dù cách mạng văn hóa đã kết thúc, nhưng gió xuân cải cách cởi mở vừa mới thổi lên, không ít người đều khinh thường thương nhân làm ăn buôn bán.
"Chị không sợ mất mặt, chỉ cần đường đường chính chính, chị một không trộm hai không giành, né ai, nhưng chúng ta là sinh viên, có thể làm buôn bán gì?" Tôn Hiểu Mỹ hơi băn khoăn hỏi.
"Làm chút buôn bán nhỏ là được, không cần bỏ ra bao nhiêu thời gian, còn có thể kiếm tiền phụ cấp phí sinh hoạt, tin tưởng em đi, không nên lo lắng."
"Được, chị tin tưởng em, vậy sau chị liền theo em làm buôn bán, đến lúc đó em có thể phải mang theo chị kiếm tiền thuê nhà và phí cơm nước về." Tôn Hiểu Mỹ nắm quả đ.ấ.m nói.
"Không thành vấn đề."
Qua tết nguyên tiêu, bọn họ liền bắt đầu dọn dẹp hành lý chuẩn bị đi Bắc Kinh, lần này đi ngồi xe lửa, không cần bọn họ mang hành lý, chỉ cần mang theo chút đồ tùy thân là được, Trương Diệu Huy sẽ nghĩ cách chở túi hành lý của bọn họ đi trước, như vậy bọn họ có thể nhẹ nhõm lên đường rồi.
Tôn Hiểu Mỹ hỏi Tô Mặc Nhiên Hoàng Dương có thể đi cùng bọn họ không,
Tô Mặc Nhiên nhíu nhíu mày, hơi khó xử, dù sao hành trình lần này đều do Trương Diệu Huy thu xếp, cô cũng không làm chủ được.
Tôn Hiểu Mỹ để Tô Mặc Nhiên hỏi nhà họ Trương một chút, nhìn động tác khẩn cầu, bất đắc dĩ, Tô Mặc Nhiên không thể làm gì khác hơn là đi nhà họ Trương một chuyến.
Tô Mặc Nhiên mở miệng, Trương Hoài Dật tự nhiên đồng ý, sau đó thông báo Trương Diệu Huy mua nhiều thêm một vé.
Sau khi Tôn Hiểu Mỹ biết cực kỳ cao hứng, lập tức thông báo Hoàng Dương sắp xếp hành lý mang đi đưa tới.
Tô Mặc Nhiên lại cảm thấy Tôn Hiểu Mỹ quan tâm Hoàng Dương dường như hơi quá, mà theo cô quan sát Hoàng Dương không đến mức khăng khăng một mực với Tôn Hiếu Mỹ, cô thật sự sợ có một ngày Tôn Hiểu Mỹ sẽ bị tổn thương. Hoàng Dương người này nói dễ nghe chính là trầm ổn khôn khéo, khó nghe một chút chính là xu lợi có tâm cơ, chỉ có điều đạo hạnh rất cao, che giấu sâu. Kể từ sau khi Tôn Hiếu Mỹ giúp anh ta lấy được tài liệu cấp ba, anh ta rõ ràng quan tâm Tôn Hiếu Mỹ, nếu không sao anh ta và Tôn Hiếu Mỹ cùng tới Đông Bắc nhiều năm như vậy cũng không có tiến triển, cho đến sau khi theo chân bọn họ đến trạm thu hồi mới đáp lại thầm mến của Tôn Hiểu Mỹ.
Không biết đây là tốt hay xấu đối với Tôn Hiểu Mỹ, dù sao Tôn Hiểu Mỹ đang trong vui sướng. Phụ nữ trong tình yêu mù quáng, cô thật sự sợ bán thân Tôn Hiểu Mỹ từ đó bị lạc lối.
Đáng tiếc những chuyện này cô không thể nói với Tôn Hiểu Mỹ, lúc này Tôn Hiểu Mỹ đang bị Hoàng Dương mê đến thần hồn điên đảo, nếu như lúc này cô nói Hoàng Dương có dụng ý khác, chỉ sợ sẽ tổn thương đến tình cảm giữa cô và Tôn Hiểu Mỹ. Đời này Tô Mặc Nhiên khát vọng và quý trọng tình bạn, bây giờ cô chỉ có thế đợi nhiệt tình của Tôn Hiểu Mỹ đối với Hoàng Dương nhạt chút rồi lại nhắc nhở.
Hy vọng mặc dù Hoàng Dương có tâm cơ, nhưng đối đãi với Tôn Hiểu Mỹ là thật lòng, nếu không Tôn Hiểu Mỹ...
Mấy người Tô Mặc Nhiên ở trong thôn có nhân duyên rất tốt, biết họ muốn đi, trong thôn có không ít đồng hương đều đến đưa tiễn cũng mang theo một
chút đặc sản.
"Thím Lý, những thứ này chúng cháu không thể nhận, thím vẫn nên lấy về đi."
Liễu Nghiên Vũ vừa nói vừa nhét cái túi nhỏ của thím Lý lại Thím Lý sao có thể đồng ý, đồ đã đưa tới sao còn có thể lấy về, "Cho cháu, cháu cầm đi đồ người khác có thể lấy sao đồ của thím không thể lấy chứ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-thap-nien-bay-muoi/chuong-42.html.]
"Thím Lý, không phải vậy, trong khoảng thời gian dài cháu ở đây nhờ có thím chăm sóc, mỗi tháng cháu tới kỳ đều do thím đưa đường đỏ cho, cháu đều không biết nên cám ơn thím như thế nào mới phải, hiện giờ thím lại đưa đồ đến, cái này thật sự không thể nhận." Liễu Nghiên Vũ thấy thím Lý hiểu lầm liền vội vàng giải thích.
Thím Lý vừa nghe cô nói liền bật cười, "Cô bé ngốc, cháu lại coi đường đỏ là của nhà thím, đường đỏ này đều do Thạch Cương mỗi tháng đưa tới nhà thím, chỉ mượn tay thím đây đưa cho cháu mà thôi, thím đây đã sớm biết Thạch Cương yêu thích cháu, đáng tiếc sau đó cháu lại kết hôn với người họ Tống kia, sau khi kết hôn thím cho rằng Thạch Cương sẽ không để cho thím đưa đường đỏ nữa, không ngờ cậu ấy vẫn hàng tháng đưa đường đỏ tới nhà thím."
"Cái gì? Là Thạch Cương?" Liễu Nghiên Vũ kêu lên một tiếng, cô không ngờ ông xã mình lại thích mình sớm như vậy, còn ở sau lưng mình làm rất nhiều việc, sau khi ly hôn Tống Khai Minh ở trên đường về bị đánh, bây giờ suy nghĩ lại đoán chừng cũng là do Thạch Cương làm, nhưng anh chưa bao giờ nói với cô những chuyện này, giờ phút này trong lòng Liễu Nghiên Vũ chua xót ê ẩm.
Liễu Nghiên Vũ thu đồ của thím Lý, thầy lang trong thôn cũng cho Tô Mặc Nhiên không ít thứ. Mấy năm nay thầy lang đi theo Tô Mặc Nhiên chữa bệnh cho người trong thôn, y thuật được tăng cao rất lớn, Tô Mặc Nhiên còn ghi lại một ít cảm ngộ khi hành y và một chút kiến thức khẩn cấp viết lại giao cho ông ấy, cũng coi như cô cho người dân trong thôn nhà họ Trương truân một chút sức lực cuối cùng.
Quần áo, chăn, đồ dùng hàng ngày còn đặc sản, đậu phộng gì đó, khoai lang khô, dưa muối, thịt khô v.v..., toàn bộ hành lý của mấy người chất đầy một xe.
Vé xe lửa đi kinh thành do Trương Diệu Huy nhờ người mua, sáu giường nằm ba vé ghế ngồi, người già và phụ nữ ngủ giường nằm, đàn ông ghế ngồi, ban ngày có thể đổi lại nghỉ ngơi.
Biết hiện giờ ngồi xe lửa không dễ dàng, không chỉ có thời gian dài, ăn cơm cũng không tiện, họ liền làm rau ngâm, cán bánh mì thật mỏng lại sấy khô, như vậy tiện bảo quản, Tô Mặc Nhiên lại còn làm rất nhiều đồ ăn vặt cho Nhạc Nhạc.
Giao thông công cộng thời đại này không phát triển, trạm xe lửa vĩnh viễn đều nhộn nhịp, người đến từ năm hồ bốn biển đều đi tới đi lui từ đây.
Mấy người bọn họ thật vất vả mới chen lên tàu tìm được vị trí giường nằm.
Liễu Nghiên Vũ đặt tiểu Nhạc Nhạc lên trên giường để cho thằng bé tự bò chơi, "Trời ạ, sao mà nhiều người như vậy."
Tô Mặc Nhiên vội vàng đưa túi đồ tùy thân cho các cô cẩn thận cất đi, lúc này mặc dù tỷ lệ tội phạm thấp nhưng cũng không phải không có kẻ trộm, vẫn đề phòng ngộ nhỡ thì tốt hơn.
"Lễ mừng năm mới mà, nhiều người đi thăm người thân bạn bè, hơn nữa qua năm mới chính là thời gian đại học khai giảng, không nhiều người mới rất kỳ quái."
Tôn Hiểu Mỹ và Hoàng Dương đi lấy nước nóng, trên toa xe khắp nơi đều là người và bọc đồ, hai người bọn họ xếp hàng thời gian thật lâu lại đứng trong toa xe "Trèo đèo lội suối" mới lấy về, "Quá nhiều người, nước nóng cũng thiếu thốn, sớm biết nên chuẩn bị nước ấm từ nhà mang đi thì tốt rồi."
Lần này bọn họ mang theo hai phích nước, dùng để uống nước rửa mặt.
"Mang theo hai phích nước chứa đầy nước nóng, ngồi trên xe máy kéo còn không phải nổ tung rồi." Tô Mặc Nhiên vừa nghe lời nói không có đầu óc này của Tôn Hiểu Mỹ liền muốn cười.
Tôn Hiểu Mỹ suy nghĩ một chút, "Cũng đúng, haizzz!"
Hoàng Dương cười cười sờ tóc Tôn Hiểu Mỹ.
Trên xe lửa tất cả đều thuận lợi, sau khi xe lửa chạy phong cảnh dọc đường rất khô khan, mọi người trừ ăn cơm nói chuyện phiếm ra liền ngủ.
Tô Mặc Nhiên ở trên xe lửa ngược lại làm người tốt một lần.
Một người mẹ trẻ tuổi bởi vì khi uống nước không cẩn thận làm bỏng tay con gái, bé con mới năm tháng, khóc lóc không ngừng. Vợ chồng son trẻ tuổi lo lắng không biết làm sao cho phải, ở bên cạnh có người nói dùng nước lạnh rửa, có người nói bôi kem đánh răng, dù sao nói gì cũng có, vợ chồng son không biết nên nghe ai, người mẹ trẻ tuổi gấp đến mức ôm đứa bé cùng khóc.
Tô Mặc Nhiên vừa đúng lúc đi múc nước ngang qua, thấy có phần không đành lòng, ra tay giúp một phen.
Cô đi tới nhìn vết bỏng trên tay đứa bé, cũng may, không phải nước đang sôi, không tính là quá nghiêm trọng, cô để Tôn Hiếu Mỹ trở về lấy mật ong của cô tới.
"Không thể dùng nước lạnh rửa, nếu không trong hơi nóng ép, dễ thối nhập vào xương cốt khiến tay bị co rút, nghiêm trọng có thế sẽ khí nóng công tâm."
Tô Mặc Nhiên nói với hai vợ chồng.
Cha đứa bé nóng nảy, "Vậy làm sao bây giờ?"
"Hai người trước đừng gấp gáp, để mẹ đứa bé vắt chút sữa mẹ ra." Tô Mặc Nhiên nói.
"Sữa mẹ? Được, được." Mẹ đứa bé nghe, lập tức đưa con cho cha đứa bé ôm, bản thân xoay người vắt sữa.
Tôn Hiểu Mỹ lấy mật ong đến, cô dùng nước nóng pha cho đứa bé uống, như vậy có thể tránh khỏi hỏa độc công tâm, chờ mẹ đứa bé vắt sữa ra để cho cô thoa lên tay cho đứa bé, lại bôi tiếp, lặp đi lặp lại vài lần.
Quả nhiên mới vừa bôi xong đứa bé không khóc nữa, thật ra thì phương pháp điều trị vết bỏng tốt nhất chính là sữa mẹ, nhưng nếu như vết thương đã qua xử lý hoặc đã quá một hai ngày lại bôi sữa mẹ, như vậy sẽ không có tác dụng! Miệng vết thương thoa một chút sữa mẹ lên, cảm giác đau đớn sẽ lập tức biến mất. Hơn nữa nếu như tia lửa hàn điện b.ắ.n vào trong mắt, ngàn vạn lần đừng nhỏ thuốc nhỏ mắt, nhỏ một giọt sữa mẹ, thuốc gì đều không cần dùng, ngày hôm sau dĩ nhiên tốt lên!
Vừa thấy đứa bé ngừng khóc, đôi vợ chồng son lập tức vui mừng trở lại, "Vị nữ đồng chí này, thật lòng rất cám ơn đồng chí."
"Cám ơn, cám ơn."
Tô Mặc Nhiên khoát khoát tay, "Đừng khách khí, sau khi xuống xe lửa hai người vẫn nên mang đứa bé đến bệnh viện kiểm tra một chút, dự phòng vạn nhất."
"Được, chúng tôi biết rồi."
Sau khi cục cưng không có chuyện gì, mẹ đứa bé ngược lại thành bạn bè với ba người Tô Mặc Nhiên.
Cô ấy không có việc gì sẽ ôm đứa bé tới toa xe của mấy người Tô Mặc Nhiên chơi, bốn người vừa gặp đã quen thân, tụ tập trung một chỗ tán gẫu không chơi không dừng.
Người mẹ trẻ tuổi tên là Thẩm Xuyến và ông xã Đổng Tường Quốc cùng nhau trở về nhà mẹ đẻ thăm người thân, nhà cũng ở Bắc Kinh. Nghe nói mấy người Tô Mặc Nhiên là thanh niên trí thức từ Đông Bắc thi đến Bắc Kinh liền ra sức mời bọn họ đến nhà chơi.
Thịnh tình khó từ chối, Tô Mặc Nhiên đồng ý chờ sau khi trường học được nghỉ, nhất định sẽ tới nhà họ Đổng thăm hỏi.
Không lâu, xe lửa cuối cùng chậm rãi vào ga.