Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại Thập Niên Bảy Mươi - Chương 53

Cập nhật lúc: 2024-10-29 22:06:41
Lượt xem: 38

Cảnh sắc ngoài cửa xe không ngừng thay đổi, bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh, lần này tới đón Tô Mặc Nhiên vẫn là Chu Dong lần trước đó.

Tô Mặc Nhiên lắng lặng nhìn ngoài cửa sổ, trong đầu không ngừng hồi tưởng chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, trong khoảng thời gian này mặc dù Trần Tương Long vẫn có tiếp xúc với cô, nhưng thái độ cứng rắn giống như lần này nhất định phải để cho cô đi nhà họ Trần như vậy trước kia lại không có, là điều gì thúc đẩy ông ta có thay đổi, cô có phần không hiểu.

Trần Tương Long biết cô không thích nhà họ Trần, không thích Tần Lan, không thích Trần Mặc Tinh và Trần Mặc Dương, thậm chí ngay cả ông người cha ruột này cũng không thích, cho nên vẫn luôn tránh không tiếp xúc với cô, kết quả sao lại không giống với lúc trước? Chẳng lẽ ông ta bắt đầu không kiềm chế được muốn ra tay rồi hả? Đã như vậy, hãy để cho cô nhìn xem ông ta rốt cuộc muốn làm cái gì hoặc rốt cuộc muốn lấy được cái gì từ trên người cô.

Xe chậm rãi tiến vào cửa chính nhà họ Trần.

Tô Mặc Nhiên đi vào phòng khách, mấy người trong phòng khách lập tức đưa mắt lên đảo trên người cô.

Tô Mặc Nhiên nhìn chung quanh một vòng, mọi người nên ở đều ở đây, bốn miệng nhà họ Trần, cô đã từng thấy, mặt khác ngồi ở vị trí trên cùng còn có một lão đầu tóc trắng gầy gò, ánh mắt khôn khéo sắc bén.

Người này chắc là "ông nội" mình chưa từng gặp mặt rồi, nếu xuất hiện ở đây, xem ra lần này Trần Tương Long muốn có động tác lớn.

"Mặc Nhiên tới rồi, nào, tới đây để cho ông nội con nhìn một chút." Trần Tương Long ngoắc ngoắc tay với cô, mặt thân thiết nói với cô.

Tô Mặc Nhiên nhíu mày, vẻ mặt bình tĩnh, cô bước chậm đi tới trước mặt ông cụ, khẽ nói: "Chào ngài"

Trần Hiến Dân nhướng mày, mang vẻ bất mãn trên mặt nói: "Sao vậy, kêu một tiếng ông nội, rất khó khăn sao, nhà họ Tô chính là dạy dỗ cháu như vậy?"

Tô Mặc Nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt của ông ta, khóe miệng chậm rãi tràn ra ý cười, "Gọi ông nội dĩ nhiên không khó khăn, nhưng người mà tôi gọi là ông nội hai mươi mấy năm hình như không phải ngài, đột nhiên để cho tôi đổi sang gọi người khác, tôi thật sự không quen." 

"Xin lỗi, nhà họ Tô chỉ dạy tôi người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta cần phải hoàn trả gấp trăm lần nghìn lần!"

Nghe cô nói như vậy, vẻ mặt ông cụ đối diện càng thêm thâm trầm, cơn tức không ngừng dâng trào trong lòng.

Tô Mặc Nhiên không quan tâm nhiều như vậy, không chút lưu tình mỉa mai lại, vừa đến liền muốn cho cô một ra oai phủ đầu, thật sự coi cô là bánh bao sao, muốn bóp thế nào thì bóp?

Mắt thấy tình thế giữa hai người sẽ mất khống chế, Trần Tương Long vội vàng nhảy ra giảng hòa, "Làm cái gì vậy chứ, mọi người không dễ dàng tụ tập chung một chỗ, cần gì như vậy, Mặc Nhiên, là cha thật có lỗi với hai mẹ con con, con có tức giận gì cứ nhằm vào cha, đừng giận dỗi ông nội con."

Trần Tương Long hạ thấp âm thanh nói, cả khuôn mặt là áy náy, dáng vẻ mặc cho Tô Mặc Nhiên đánh mắng.

Tô Mặc Nhiên thu liễm ý cười, kiềm chế kích động muốn cho ông ta một cái liếc mắt, trực tiếp xoay người ngồi xuống trên một chiếc sa lon bên cạnh, cô thật sự không có hứng thú diễn trò một con sói.

Trần Tương Long thấy Tô Mặc Nhiên không để ý đến mình, mặt khựng lại một chút, trong lòng dâng lên tức giận, đúng là con nhóc không có dạy dỗ.

Nhưng nghĩ đến việc ông muốn làm, lập tức điều chỉnh vẻ mặt, mang nét cười nói với hai đứa con trai con gái khác: "Mặc Tinh, Mặc Dương, còn không qua đây gặp chị gái."

Hai chị em Trần Mặc Tinh và Trần Mặc Dương đứng ở bên cạnh thoáng nhìn nhau, mới không tình không nguyện gọi Tô Mặc Nhiên một tiếng: "Chào chị gái."

Hiển nhiên hai chị em này đã được cha mình dạy dỗ, nếu không với biểu hiện của hai người bọn họ trong khoảng thời gian trước kia, làm sao có thế "Hòa bình" như thế nói với cô.

Đáng tiếc Tô Mặc Nhiên thật sự không có hứng thú diễn kịch vui gia đình này với Trần Tương Long, vì vậy cô nghe tiếng gọi, liền cũng không ngẩng đầu không nhìn.

Hai chị em nhà họ Trần thấy cô không có động tĩnh cũng cảm thấy lúng túng, mà tức giận nhất chính là Tần Lan. Bà không ngờ có một ngày con gái của Tô Vận lại sẽ trở về, hơn nữa còn khiến cho hai đứa con của bà khó chịu lớn như vậy, giờ khắc này nếu như ánh mắt có thể g.i.ế.c người, đoán chừng Tô Mặc Nhiên đã sớm trăm ngàn vết thương.

Buổi trưa, trên bàn cơm nhà họ Trần.

Trần Tương Long ngồi ở đối diện Tô Mặc Nhiên lại một lần nữa nhắc tới chuyện muốn cô về ở nhà họ Trần.

"Mặc Nhiên à, dù sao con cũng là con gái nhà họ Trần, vẫn ở nhà họ Trương như vậy cũng không phải một cách, nếu chuyện này để cho nhà người khác biết còn tưởng rằng nhà họ Trần khắt khe đứa bé nhà mình, con trở lại trong nhà ở, cha cũng tiện chăm sóc con, đúng không?" 

Sau khi Trần Tương Long nói xong, Tô Mặc Nhiên để đũa xuống, lấy khăn ăn lau miệng, trong lòng suy nghĩ, Trần Tương Long này luôn tìm cách để cô đi đến trong nhà ở, thật sự chẳng lẽ chỉ là vì phát triển tình cảm? Hay là nói ông ta đang định đưa cô vào nhà họ Trần, ở trong phạm vi thế lực của ông ta đạt tới mục đích nào đó của ông ta.

Nghĩ tới đây, Tô Mặc Nhiên quyết định mạo hiểm một phen, không vào hang cọp sao bắt được cọp con, dù sao cô có không gian sẽ không có nguy hiểm tính mạng, nhưng cô cũng không muốn dễ dàng như vậy đã khiến cho ông ta đạt được mục đích.

Cô sắp xếp suy nghĩ một chút, chậm rãi mở miệng nói: "Thật ra thì tôi cũng không muốn vẫn ở nhà họ Trương, nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì? Có yêu cầu gì cứ việc nói." Trần Tương Long vừa nghe giọng điệu Tô Mặc Nhiên cũng biết có hy vọng, đây chính là lần đầu tiên cô nhả ra, ông nhất định phải nắm chặt cơ hội đưa cô vào nhà họ Trần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-thap-nien-bay-muoi/chuong-53.html.]

Tô Mặc Nhiên thản nhiên cười, cô nghe ra được vội vàng trong giọng điệu của Trần Tương Long, vì vậy cô nói: "Yêu cầu gì cũng có thể?"

"Có thể." Trần Tương Long khẳng định.

Trần Hiến Dân ngồi trên chủ vị trên bàn, trong mắt nhìn nụ cười của Tô Mặc Nhiên cảm thấy hơi chói mắt, ông cũng không thấy cô bé này sẽ dễ dàng đồng ý vào ở nhà họ Trần.

"Tốt lắm." Tô Mặc Nhiên đặt khăn ăn trong tay xuống, ngồi thẳng người lên, đưa một cánh tay ra chỉ vào Tần Lan ngồi đối diện hơi lệch với cô nói: "Ly hôn với bà ta."

"Keng" tay Tần Lan run lên, cái muỗng rơi vào trong chén, bà tỏ vẻ không thể tin nhìn Tô Mặc Nhiên.

"Con nói cái gì?" Trần Tương Long mở to hai mắt nhìn Tô Mặc Nhiên.

Chỉ thấy cô bình tĩnh thu tay lại, khí định thần nhàn nói: "Tôi nói ly hôn với bà ta, để cho bà ta rời khỏi nhà họ Trần, tôi không muốn nhìn thấy bà ta, chỉ cần bà ta đi tôi liền vào ở, nếu không thì không bàn nữa." 

"Tương Long." Hốc mắt Tần Lan rưng rưng, liếc nhìn ông xã ngồi bên cạnh sắc mặt âm trầm.

Giờ phút này thần thái Trần Tương Long cứng ngắc, đôi môi mím lại thật chặt, ông không ngờ Tô Mặc Nhiên lại có thể nói lên yêu cầu như thế, đây quả thật làm người khác khó chịu, con cái của ông đều lớn rồi, lúc này nếu như ông và Tần Lan ly hôn nhất định sẽ có ảnh hưởng không tốt đến con đường làm quan của ông.

"Mặc Nhiên, nếu cha vô duyên vô cớ ly hôn, như vậy sẽ chọc cho người ta chỉ trích, con thấy như vậy được không, cha để cho dì Tần con trước đi nhà mẹ ở một thời gian ngắn..."

Không đợi Trần Tương Long nói xong, Tô Mặc Nhiên lập tức cắt đứt lời của ông ta, "Không được, trừ phi ông và bà ta ly hôn, hơn nữa năm đó ông ly hôn với mẹ tôi như thế nào, hiện giờ liền ly hôn với bà ta như thế đó, nếu không không bàn gì nữa! Ông và bà ta ly hôn có gì hay mà chọc người chỉ trích, năm đó bà ta vốn chính là vợ bé bò lên, hiện giờ ông bỏ bà ta nghênh đón con gái vợ cả về nhà, đây tất cả không phải là lãng tử hồi đầu sao? Tạo nhiều hình tượng cá nhân cho ngài." 

Nghe cô nói xong, Trần Tương Long trầm mặc, Tần Lan nói thầm một tiếng: "Không tốt."

Bà không chút nghi ngờ ở trước mặt ích lợi Trần Tương Long nhất định sẽ lựa chọn hy sinh bà. Nếu như bây giờ bà thật sự ly hôn với ông ấy, hơn nữa bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần, chỉ sợ cả đời này của bà cũng sẽ trở thành trò cười của người khác, vĩnh viễn không thể lật người. Bà nhất định không thể để chuyện như vậy xảy ra, nhưng bây giờ cầu xin Trần Tương Long đã không có hy vọng, chỉ có thể bỏ công ở trên người Tô Mặc Nhiên.

Tần Lan tỏ vẻ rưng rưng nước mắt, mặt nhu nhược nói với Tô Mặc Nhiên: "Mặc Nhiên, dì biết rõ con hận dì, hận dì phá hư gia đình của con, nhưng xin con tin tưởng dì, dì thật sự vô tình. Khi dì và Tương Long qua lại với nhau vốn không biết ông ấy đã kết hôn, chờ đến khi dì biết được định rút lui nhưng đã quá chậm, dì đã có Mặc Tinh, vì đứa bé dì không thể rời khỏi Tương Long.

Xin tin tưởng dì, dì thật sự vô tình, dì chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày sẽ kết hôn với Tương Long, cũng chưa từng có hy vọng xa vời như vậy, chỉ muốn lặng yên ở bên cạnh ông ấy, dì đã thỏa mãn."

"Hừ, trước mặc kệ bà có phải vô ý hay không, cho dù là vô ý vậy thì thế nào, vô ý cũng không cần phụ trách sao? Không muốn g.i.ế.c người thì không phải đã g.i.ế.c người sao? Theo ý bà nói, tôi trong lúc vô tình g.i.ế.c c.h.ế.t bà rồi có thể hoàn toàn không cần phải chịu trách nhiệm trước pháp luật sao?" Tô Mặc Nhiên không nhìn nước mắt của bà ta, giọng lạnh lùng nói.

Tần Lan nghẹn lời, hồi lâu nói: "Dì không phải ý này, dì chỉ muốn nói, dì bởi vì đứa bé mới ở cùng Tương Long, tuyệt đối không có ý phá hư quan hệ của ông ấy và mẹ con, hơn nữa đứa bé vô tội, xin nể tình Mặc Tinh và Mặc Dương mà bỏ qua cho dì đi."

Tô Mặc Nhiên nghe bà ta nói như vậy lập tức cảm thấy hết sức buồn cười, "Hai người bọn họ vô tội, còn tôi không vô tội sao? Bởi vì bà, tôi lúc nhỏ mất cha, sau sống đầu đường xó chợ lại không mẹ, thiệt thòi lăn lộn mới đến bên cạnh ông bà nội tôi, từ đó sống nương tựa lẫn nhau với bọn họ, bà biết tôi đã ăn bao nhiêu khổ chịu bao nhiêu tội? Mà đầu sỏ tạo thành tất cả gây nên hết thảy lại yên tâm thoải mái ở trong nhà vốn thuộc tôi hưởng thụ vui vẻ bình an thuộc về tôi, a, bọn họ vô tội, bọn họ ít nhất có một tuổi thơ hạnh phúc, cuộc sống giàu sang đến bây giờ, so với tôi, bọn họ thật sự đã tốt hơn nhiều."

Tô Mặc Nhiên dừng một chút, cười như không cười nói với Tần Lan: "Bà không phải nói bà là vì đứa bé mới sống cùng cha chúng sao? Cũng không vì mình, tình thương của mẹ thật vĩ đại, vậy được, tôi cho bản thân bà cơ hội biểu hiện, chỉ cần bà ly hôn, tôi liền không làm khó dễ các con của bà, bọn họ vẫn là cháu ngoan của có thể ở lại nhà họ Trần, cũng không đuổi bọn họ đi ra ngoài, như thế nào?"

"Mày..." Tần Lan trừng lớn cặp mắt căm tức nhìn cô.

Hai chị em Trần Mặc Tinh và Trần Mặc Dương ngồi bên cạnh có sắc mặt phức tạp nhìn Tô Mặc Nhiên và Tần Lan, một bên là mẹ mình, một bên là chị gái mình. Mặc dù mẹ mình làm việc sai, nhưng dù sao cũng là mẹ mình, bọn họ không muốn cha mẹ ly hôn mẹ bị đuổi đi. Một bên là chị gái mình, là một nhà bọn họ có lỗi với chị ấy, chị ấy có yêu cầu như thế cũng hợp tình hợp lý, bọn họ không nói ra được lời xin chị ấy tha thứ cho bọn họ.

Hai người bọn họ ngồi bên cạnh, không biết rốt cuộc nên làm thế nào cho phải, chỉ đành phải chuyển ánh mắt về phía cha mình.

Tô Mặc Nhiên cũng chuyển ánh mắt sang phía Trần Tương Long, "Ông suy tính một chút đi, nếu như ngày nào đó tôi thấy được thông báo rõ ông ly hôn trên báo chí, tôi liền quay về nhà họ Trần, nếu không cảm phiền sau này đừng trở lại quấy rầy tôi, hôm nay cám ơn bữa trưa của mọi người, cáo từ!"

Tô Mặc Nhiên đứng lên, xoay người đi ra ngoài.

"Đợi chút, không có chỗ trống để xoay chuyển sao?" Trần Tương Long hỏi.

Tô Mặc Nhiên quay đầu lại, không chút do dự nói: "Không có."

Sau cũng không quay đầu lại đi tới cửa, vừa đi tới cửa đột nhiên xoay người nói: "A, đúng rồi, ông đừng cố gắng dùng biện pháp khác để cho tôi quay lại, nếu như tôi không cam tâm tình nguyện quay về, trong lòng nhất định có oán hận, đến lúc đó hậu quả không nói được rồi."

"Ông biết tôi từng học y, cổ nhân thường nói 'y độc không phân biệt', vạn vật trên thế giới này, tương sinh tương khắc, sử dụng tốt là thuốc tốt cứu mạng, dùng không tốt chính là thuốc độc thủng ruột, mà thuốc độc làm cho người ta c.h.ế.t không một tiếng động càng thêm nhiều không kể xiết, trùng hợp tôi biết mấy vị như vậy, cho nên..."

Trước khi đi Tô Mặc Nhiên cho Trần Tương Long một ánh mắt "Ông hiểu chứ".

Sau khi cô đi, nhà họ Trần bộc phát một cuộc nội chiến quy mô lớn, nhưng tất cả đều không có quan hệ gì với cô, cô phải nắm chặt thời gian về nhà thăm người đàn ông xe lăn hôm nay mới vừa dọn vào.

 

Loading...