Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 113

Cập nhật lúc: 2024-08-22 17:14:08
Lượt xem: 886

Trò chuyện một lát, Lý Nhị Nha chú ý tới Lý Đại Nha đang nói chuyện phiếm cùng Hà Chiêu Đệ, nhất thời lanh mồm lanh miệng: “Chị, sao chị về có một mình vậy? Anh rể không về với chị hả?"

Lý Đại Nha cũng không phải là một người sẽ về nhà tố khổ, nhưng chuyện của cô ấy ở nhà họ Lý cũng không phải là bí mật.

Đây là nguyên nhân lúc trước cô ấy bị chồng cô ấy là Trần Kiến Quân suýt chút nữa đánh chết, vừa khéo Lý Thâm đi tìm cô ấy, người nhà họ Trần ấp úng nói cô ấy không ở nhà, không cho Lý Thâm gặp người, Lý Thâm nhận thấy quái lạ, xô đẩy người khác tiến vào, phát hiện Lý Đại Nha bị đánh hấp hối. Lý Thâm giận dữ rồi, bấy giờ đánh Trần Kiến Quân một trận, gần như đánh c.h.ế.t người rồi, vì vậy việc này đã truyền ra. Về sau Lý Đại Nha lựa chọn tha thứ cho Trần Kiến Quân, Lý Thâm luôn luôn tới cửa, người nhà họ Trần tuy rằng không dám đánh Lý Đại Nha nữa, nhưng cũng không dám bước qua cửa nhà của nhà họ Lý nữa. Mọi người không xé miệng vết thương của cô ấy, vì vậy ăn ý không hỏi.

Quả nhiên, sau khi Lý Đại Nha nghe thấy lời Lý Nhị Nha nói, sắc mặt thoáng cái tái nhợt, lúng túng nói một câu: “Anh rể của em hai ngày trước bị cảm, sợ tới sẽ lây bệnh cho cha mẹ, nên không tới đây."

"Mày rảnh riết điên đúng không?" Mẹ Lý vỗ đầu Lý Nhị, thiếu chút nữa bị tức giận đến bị nhồi m.á.u cơ tim.

Hiển nhiên mẹ Lý cũng biết vì sao Trần Kiến Quân không có tới, nhưng bà không có hỏi.

Thật ra mẹ Lý là một người phụ nữ rất truyền thống, tuy rằng bà đau lòng con gái, nhưng quan niệm của bà là “bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại". Con gái của bà đến nhà người ta, nhưng không thể kéo dài hương khói cho nhà người khác, chính bà cũng cảm thấy rất chột dạ. Vì vậy con gái bị ấm ức, bà cũng không thể không biết xấu hổ đi tìm người ta gây sự.

Lý Nhị Nha hỏi xong đã hối hận, bị mẹ Lý đánh một cái cũng không có phản bác mẹ Lý.

Hà Chiêu Đệ muốn đi làm cơm.

Lý Đại Nha không muốn ở chỗ này, cũng đi theo.

Thẩm Y Y vốn cũng muốn đi, nhưng mà phòng bếp rất nhỏ, ba người không đủ không gian hoạt động, Hà Chiêu Đệ và Lý Đại Nha lại trò chuyện rất thân thiết, cô đi vào sẽ khiến hai người họ câu nệ, lại đi ra.

Nhưng cô đã bưng tới một ít đầu heo hầm nước hầm và lòng heo từ trong nhà.

Lại không nghĩ rằng khi đến trên bàn cơm lại bị chán ghét.

"Đây là cái gì thế? Ăn được không?" Lý Nhị Nha nhìn lòng heo, vẻ mặt chán ghét: “Trong thị trấn em chưa từng thấy ai ăn thứ này.”

"Vậy em đừng ăn.” Thẩm Y Y quyết đoán bưng đầu heo hầm nước hầm trước mặt Lý Nhị Nha đi, đặt ở trước mặt Lý Đại Nha, sau đó bưng cải trắng phía trước Lý Đại Nha đến phía trước Lý Đại Nha, nói: “Chị cả, chị thử xem, ngon lắm."

Lý Đại Nha không ngờ Thẩm Y Y sẽ gọi cô ấy ăn, có phần “thụ sủng nhược kinh”, vươn tay gắp một miếng, nhẹ gật đầu: “Ngon quá.”

Ruột này mẹ Lý đã từng chứng thực là ngon, rất cổ vũ mà ăn một miếng: “Ăn ngon thật! Ông này, ông cũng ăn!"

"Ôi, được.” Cha Lý cũng bắt đầu ăn.

Những người khác cũng đều ăn, đều nói ăn ngon. Ngoại trừ Giang Ái Linh, những người khác đều ăn, Lý Nhị Nha đã sắp bị làm tức chết.

Thấy Từ Cẩm Hiên cũng duỗi đũa muốn gắp, Lý Nhị nha lập tức nói: “Cẩm Hiên, đây là ruột trong bụng heo, là thứ gói phân, buồn nôn muốn chết, mẹ không ăn, mẹ ăn thịt."

"..."

Một câu thành công khiến người khác không có khẩu vị.

Thẩm Y Y cạn lời lắm rồi, đang muốn mắng chửi người.

Lý Thâm "lạch cạch" để đũa xuống, liếc Lý Nhị Nha, giọng nói lạnh tựa như kết băng: “Con mẹ nó muốn tìm chết?"

"..." Cả phòng yên tĩnh.

Lý Nhị Nha hoảng sợ, cô từ nhỏ đã chơi thân nhất với Lý Tam Hoành, cũng giống với Lý Tam Hoành là người sợ nhất chính là người anh hai Lý Thâm này.

Biết rõ nếu anh thực sự bị chọc giận, nói đánh người là thật đánh người đấy!

Mặc dù không phục, nhưng cũng không dám ăn nói bậy bạ nữa.

Sau khi ăn xong, Lý Nhị Nha đã lấy lại sức lực lại bắt đầu chậm rãi mà nói cuộc sống mình trôi qua như thế nào, tốt như thế nào, Từ Cẩm Hiên lại thông minh thế nào như thế nào.

Giang Ái Linh là một vị vua cổ động đạt tiêu chuẩn, Lý Nhị Nha nói một câu cô ta phụ họa một câu.

Thẩm Y Y: "..."

Vốn muốn về nhà, thấy Lý Thâm kêu Lý Đại Nha đi ra ngoài nói chuyện, bèn ngồi xuống chờ anh. Chưa tới một hồi, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng khóc nấc nghẹn.

Thẩm Y Y nhướng mày, đi ra ngoài xem xét tình hình, nhà họ Lý nghe tiếng động cũng ra theo.

Chỉ thấy Lý Đại Nha ngồi chồm hổm trên mặt đất ôm mình khóc nấc lên.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Mẹ Lý vội hỏi.

Lý Đại Nha lắc đầu, khóc đến khóc không thành tiếng.

Lý Thâm đứng ở đối diện Lý Đại Nha, mặt mày lạnh lùng, không có trả lời mẹ Lý, chỉ nhìn Lý Đại Nha: “Anh ta đã cùng với quả phụ trong thôn làm tới mức đó rồi, chị còn nói giúp cho anh ta!”

"Cái gì quả phụ?" Lý Nhị Nha không có đầu óc, hỏi một câu.

Nhưng những người còn đã liên hệ đến tình cảnh của Lý Đại Nha, thoáng cái đã hiểu.

Mẹ Lý trong nháy mắt đã nổi giận, nhổ một ngụm nước bọt: “Trần Kiến Quân và quả phụ đã tới mức đó? Thằng ranh con này, hành hạ con gái của tao coi như thôi đi, còn dám thông đồng với quả phụ sau lưng con gái tao, xem tao có đi vạch trần nó không!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-113.html.]

"Mẹ!" Lý Đại Nha nghe xong nóng nảy, kéo tay mẹ Lý, cầu khẩn bà đừng đi, nói: “Đều là tại con, bởi vì con không thể sinh con trai cho gia đình bọn họ.”

Mẹ Lý nghe xong, lửa giận tiêu tan giống như bị dội nước lạnh, ỉu xìu.

Những người khác cũng đều trầm ngâm

Hà Chiêu Đệ quay đầu che mặt mà khóc không ra tiếng.

Thẩm Y Y nhìn không nổi nữa, không nhịn được hỏi: “Chị cả, chị không thể sinh con, có từng tới bệnh viện khám thử chưa?”

Lý Đại Nha lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Không có, nhưng mà cho có cho thầy lang trong thôn xem thử, thầy lang nói cơ thể chị không được, không mang thai được, mẹ chồng chị còn tìm... xem cho chị rồi, nói mạng chị không con.”

Người Lý Đại Nha nhắc đến là “bà đồng”, bây giờ không được phép làm phong kiến mê tín, nhưng thật ra phần lớn mọi người, đặc biệt là dân quê vẫn đặc biệt tin cái này, xuất thân của Lý Đại Nha, hiểu chuyện đều là trước lúc chưa thành lập đất nước, lại càng tin tưởng những thứ này không mảy may nghi ngờ.

Đây là cặn bã của thời đại cũ, sức một mình Thẩm Y Y không thay đổi được, chỉ có thể nói: “Chị chưa từng hoài nghi là, bọn họ đều bị nhà họ Trần hối lộ sao?”

?

Một lời đánh thức người trong mộng, Lý Đại Nha lập tức trợn trừng hai mắt: “Em dâu, em, ý em là,…”

Thẩm Y Y xua xua tay: “Đôi khi người không thể có thai không nhất thiết là phụ nữ.”

Chỉ là mọi người đã quen đem việc không thể mang thai được đổ lên đầu người phụ nữ rồi. Cũng như việc sinh con trai hay con gái, rõ ràng nguyên nhân đến từ người đàn ông nhưng cuối cùng người phụ nữ lại bị nói là “gà mái không đẻ được trứng”.

Mẹ Lý bỗng chốc hiểu được ý của Thẩm Y Y, lại gắt lên: “Vợ thằng hai, ý của con là thực ra việc không sinh được là do Trần Kiến Quân sao?”

“Cũng không hẳn, con chỉ là suy luận hợp lý thôi.” Thẩm Y Y nói.

“Bằng không, nhà bọn họ chỉ có Trần Kiến Quân là độc đinh, ở ngoài mặt biết chị cả không sinh được con, trước đây vì bạo lực gia đình mà chị cả suýt bị anh Thâm đánh c.h.ế.t mà vẫn y như cũ không ly hôn với chị cả, cũng không nói đạo lý với người trong nhà. Mọi người không cảm thấy chuyện này rất lạ sao?”

!!!

Mọi người đều nhận ra, đúng vậy thật.

Thẩm Y Y nhìn Lý Đại Nha nói, “Thế nên em cảm thấy nếu chị muốn biết chân tướng thì hãy đi bệnh viện kiểm tra thử xem. Ở bệnh viện có các bác sĩ chuyên nghiệp, còn có các thiết bị chính quy, là cách khoa học nhất để kiểm tra xem có sinh được con không.”

Lý Đại Nha há hốc mồm.

Lý Thâm nhìn Lý Đại Nha, “Chị muốn đi kiểm tra thì em có thể dẫn chị đi.”

Lý Đại Nha nãy giờ đang bị sốc, ngây ngốc gật đầu.

“Vợ?” Lý Thâm nhìn Thẩm Y Y.

“Anh đi đi, lái xe chậm thôi, khoác thêm quần áo nữa.” Thẩm Y Y dừng một chút, nhìn bộ quần áo đơn bạc trên người Lý Đại Nha, “Lấy áo khoác của em đưa chị cả mặc một chút đi.”

Vốn Lý Đại Nha đang ngây ngốc đi theo sau Lý Thâm, nghe được vậy liền quay đầu nhìn Thẩm Y Y. Đôi mắt vốn đang ngấn lệ giờ đây nước mắt cuộn trào. Nghẹn ngào nói một tiếng cảm ơn rồi vội vàng quay đầu rời đi.

Những người khác bị cô làm cho xúc động, viền mắt cũng không nhịn được mà ươn ướt rồi.

Nhị Bảo không quá hiểu về việc cô cả đã phải trải qua, nhưng nhìn thấy cô cả khóc đáng thương như vậy bèn lau nước mắt, lặng lẽ hỏi mẹ: “Cô cả tại sao lại khóc ạ?”

“Cô ấy đã phải trải qua một số chuyện không hay.” Thẩm Y Y an ủi con trai.

“Vậy chúng ta có thể giúp cô không ạ?” Đại Bảo cũng hỏi, cậu bé tuy không bộc lộ cảm xúc giống Nhị Bảo nhưng rõ ràng là trong lòng cũng không mấy thoải mái: “Cô cả đối xử với chúng ta rất tốt.”

“Ba các con hiện tại đang giúp cho cô đấy.” Thẩm Y Y xoa xoa đầu bọn trẻ.

“Cha đúng là một người tốt.” Nhị Bảo nghiêm túc nói.

Lần đầu tiên nghe thấy cậu bé cảm khái một cách thật tình như vậy khiến cô cảm thấy buồn cười.

Trong sân chỉ có Giang Ái Linh từ đầu đến cuối không thay đổi sắc mặt lại còn hỏi một câu g.i.ế.c c.h.ế.t bầu không khí: “Năm mới Tết đến, đi bệnh viện không tốt đâu nhỉ?”

Mẹ Lý và Lý Nhị Nha cùng trợn mắt nhìn, Lý Nhị Nha nói “Chị dâu ba, những lúc thế này thì đừng nói những lời không hay này chứ.”

Giang Ái Linh bị Lý Nhị Nha nói thế, miệng cười mỉa nhưng trong lòng thì vô cùng lo lắng.

Cô ấy không hy vọng Lý Đại Nha đến bệnh viện thật sự tra ra có gì. Đến lúc đấy, Lý Đại Nha sẽ phải ly hôn thật rồi.

Ly hôn rồi thì nhất định sẽ về nhà, nếu vậy thì sẽ ăn cái gì? Sống ở đâu?

Cô ấy đã lớn tuổi rồi, lớn lên lại tang thương như thế, còn từng kết hôn rồi, rất khó có người đàn ông nào tình nguyện muốn cô ấy.

Vậy thì có lẽ cả đời còn lại chỉ có thể ở nhà, thế chẳng phải sẽ cần sự giúp đỡ từ anh em Lý Tam Hoành rồi.

Giang Ái Linh không muốn nuôi không Lý Đại Nha nhưng nhất thời lại không nghĩ ra cách. Liếc thấy hiện tại, người khóc dữ dằn nhất hội trường là Hà Chiêu Đệ, trong lòng vô cùng coi thường.

Tên ngốc này vẫn chưa nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc.

Liền thầm đưa ra quyết định trong lòng. Chuyện của Lý Đại Nha cô ta tuyệt đối không lo, thế mà chị dâu cả và chị dâu hai lại muốn lo, đã thế thì để họ tự mình lo liệu.

Loading...