Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 172
Cập nhật lúc: 2024-08-27 17:16:08
Lượt xem: 714
Năm 1974 cứ thế trôi qua, năm 1975 đã đến.
Mùng năm Tết, Hà Chiêu Đệ đã sinh con, là sinh ở trong nhà, đã sinh được một đứa con trai.
Cuối cùng Hà Chiêu Đệ đã đạt được ước muốn, cha Lý, mẹ Lý cũng thở phào một hơi. Thai lần này nếu thật sự là một đứa con gái, thế chả phải Hà Chiêu Đệ sẽ điên luôn sao?
Lúc Thẩm Y Y mang thai, Hà Chiêu Đệ cũng tặng trứng gà qua, cộng thêm muốn biểu đạt sự quan tâm của mình, đưa một cân đường đỏ qua.
Qua Tết, Lý Thâm đi làm, Đại Bảo và Nhị Bảo cũng đã bắt đầu đến trường, Thẩm Y Y thì ở trong nhà an tâm dưỡng thai cùng với chăm Tiểu Bảo.
Có điều Tiểu Bảo sắp sửa lên bốn tuổi rồi, đã hiểu chuyện hơn nhiều, không cần chăm sóc nhiều nữa, có đôi khi tự mình có thể dắt Lang Nha đi ra ngoài chơi. Có Lang Nha ở đó, Thẩm Y Y cũng không ước thúc cậu bé, vui cười vì được tự tại, một mình ở nhà đọc sách.
Giữa tháng ba, vụ cày xuân đã bắt đầu, người trong thôn lại bắt đầu làm việc sinh hoạt hằng ngày.
Thẩm Y Y ở nhà nhàn rỗi nhàm chán, muốn trồng rau, thừa dịp Lý Thâm, Đại Bảo và Nhị Bảo không có ở nhà, cô cầm cái cuốc chuẩn bị đi cuốc.
Vì không để Tiểu Bảo mật báo, cô có chủ tâm thương lượng với Tiểu Bảo: "Mẹ đi cuốc đất trồng rau, con đừng nói với cha và hai anh có được không?"
"Không được.” Khuôn mặt nhỏ búng ra sữa của Tiểu Bảo nghiêm túc: "Cha và anh cả anh hai đều đã nói, trong bụng của mẹ có em trai hoặc là em gái, vì vậy mẹ không thể đi làm việc, bảo con xem chừng mẹ!"
Thẩm Y Y móc ra một viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ từ trong túi quần, đôi mắt Tiểu Bảo ngay lập tức sáng lên, vươn tay muốn cầm.
Thẩm Y Y thu lại: "Con đồng ý với mẹ trước, mẹ sẽ cho con thêm!"
Tiểu Bảo nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn ngay lập tức trở nên nghiêm túc, lắc đầu, chống nạnh nói: "Không được!"
Thẩm Y Y: "..."
Không ngờ một viên kẹo không thể mua được cậu bé, quả nhiên đã trưởng thành.
Thẩm Y Y nhíu mày, có điều cô không có nhụt chí, với bé ăn hàng như Tiểu Bảo thì không có chuyện mà kẹo không giải quyết được, một viên không được vậy hai viên!
"Tang tang tàng!” Thẩm Y Y giống như làm ảo thuật mà lại biến ra một viên kẹo hoa quả từ trong túi quần.
Tiểu Bảo theo bản năng nuốt nước miếng, ánh mắt đã dính vào kẹo, vươn tay, lại rụt trở về, nhắm mắt lại, niệm giống như đọc thần chú: "Tiểu Bảo là một đứa trẻ có nguyên tắc, Tiểu Bảo sẽ không bị mẹ cám dỗ! Không nhìn không nhìn, không thể nhìn!"
"..." Thẩm Y Y lại móc ra một viên sô cô la.
Tiểu Bảo nghe thấy tiếng, lén mở he hé mắt, nhìn thấy sô cô la, trong nháy mắt mở to mắt, nhanh chóng nhận kẹo nhét vào trong túi quần.
Phụt.
Thẩm Y Y suýt chút nữa đã bị cậu bé chọc cười, véo véo thịt trên khuôn mặt nhỏ của cậu bé, nói: "Đã nhận kẹo, không thể nói với cha và anh cả anh hai nhé! Nếu không mẹ sẽ lấy lại kẹo!"
Tiểu Bảo bởi vì do ý chí của mình chưa đủ kiên định nên hơi ngượng ngùng, hắng giọng một cái, cường điệu với mẹ mình: "Chỉ có thể cuốc một lát thôi!"
"Được." Thẩm Y Y nói, lập tức nâng cuốc đi cuốc đất.
Kết quả, buổi tối, Đại Bảo, Nhị Bảo trở về, lập tức chất vấn mẹ: "Mẹ, hôm nay mẹ đi cuốc đất à?"
???
Thẩm Y Y u ám nhìn về phía Tiểu Bảo, ánh mắt Tiểu Bảo láo liên, không dám nhìn vào mẹ, lôi kéo anh cả nói: "Anh cả, buổi tối hôm nay chúng ta ăn cái gì thế?"
Đại Bảo nhìn cậu bé một cái: "Chúng ta vừa mới ăn rồi."
Tiểu Bảo: "Đã ăn rồi sao? À à, đã ăn rồi mà, em suýt chút nữa đã quên rồi! Ha ha."
Thẩm Y Y híp mắt mắt.
"Mẹ!" Nhị Bảo gắt gỏng lên tiếng.
"Hả?" Thẩm Y Y không hiểu sao bị hoảng sợ, lại nghĩ tới thân phận của mình, cô là mẹ cậu bé, sao có thể sợ được chứ? Vừa định ra dáng.
Một giây sau, Nhị Bảo bắt đầu ở cô bên cạnh cô mà gắt gỏng vấn đề này: "À không, mẹ! Tại sao mẹ có thể đi cuốc đất chứ? Bây giờ mẹ không thể làm việc mẹ có biết hay không? Mẹ thật sự là quá không nghe lời! Ôi trời, tức c.h.ế.t con tức c.h.ế.t con!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-172.html.]
Nhìn thấy thằng hai nhà cô tức giận như vậy, cái giá Thẩm Y Y vừa mới chuẩn bị ra, trong nháy mắt đã đổ sụp, yếu ớt giải thích: “Mẹ chỉ là muốn trồng rau…”
"Muốn trồng rau thì mẹ nói cho con một tiếng là được rồi.” Nhị Bảo tức giận nói: "Chẳng lẽ con sẽ để cho mẹ không có đồ ăn ăn sao?"
Thẩm Y Y: "..." Giọng điệu này hơi có cảm giác như tổng giám đốc bá đạo?
"Bây giờ con đã biết trồng rau rồi hả?" Đôi mắt Thẩm Y Y sáng lên, có ý đồ chuyển dời lực chú ý của Nhị Bảo.
"Con không biết nhưng mà con có thể kêu cha dạy con mà!" Khí thế của Nhị Bảo rất đủ.
"..." Thẩm Y Y nhìn về phía Đại Bảo.
Đại Bảo chú ý tới ánh mắt xin giúp đỡ của mẹ, lập tức nhăn lại lông mày nhỏ: "Mẹ, mẹ vẫn chưa biết sai à?"
Thẩm Y Y: "..." Biết sai việc gì? À không, thời buổi bây giờ ghê gớm vậy sao, con trai còn giáo huấn cả mẹ à?
Thế nhưng khi tiếp xúc với vẻ mặt nghiêm túc của Đại Bảo và Nhị Bảo cùng với Tiểu Bảo làm vẻ "tuy rằng đúng là con mật báo, nhưng con là vì sức khỏe của mẹ.”
Thẩm Y Y quyết định thức thời, ngoan ngoãn nhận sai: “Được, là mẹ sai rồi.”
"Thế này mới đúng chứ.” Nhị Bảo chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Mẹ, mẹ chỉ việc chăm sóc thai là được, ngày mai tan học con sẽ đi cuốc, sau đó bảo cha dạy con trồng rau, chúng ta tuyệt đối sẽ không không có đồ ăn ăn đâu!"
Thẩm Y Y: "..." Được, vậy giao cho con rồi!
Mục đích Nhị Bảo ddax thực hiện được, rất "khí phách giang hồ" vỗ vỗ bả vai nhỏ của Tiểu Bảo: “Làm tốt lắm."
"..." Tiểu Bảo cứng đờ.
Anh hai, sao anh không có mắt nhìn thế? Anh thì uy phong, nhưng anh không thấy mẹ còn đang nhìn em sao?
Thẩm Y Y nói tiếp: "Tiểu Bảo, buổi sáng mẹ cho con ba viên kẹo, một tuần sau đó con sẽ không có kẹo ăn."
"Ba viên không phải ba ngày sao? Tại sao là một tuần?" Tiểu Bảo nóng nảy.
"Bởi vì con đã mật báo rồi, con là bé phản đồ!" Thẩm Y Y nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cậu bé cho hả giận, sau đó trở về phòng.
Tiểu Bảo tội nghiệp nhìn sang anh cả anh hai của mình: "Kẹo của em không còn nữa!"
"Em chịu ấm ức rồi.” Đại Bảo rất qua loa mà an ủi một câu, vào nhà.
Nhị Bảo đi theo sau anh cả của cậu bé, không thèm để ý nói: "Cũng là suy nghĩ cho sức khỏe của mẹ, vài ngày không ăn kẹo đã là gì, chờ anh có tiền sẽ mua cho em, cho em ăn đủ!"
Tiểu Bảo trông mong: "Thế chừng nào anh có tiền?"
"Không biết." Nhị Bảo lẽ thẳng khí hùng.
Tiểu Bảo: "..."
Ngày hôm sau, Nhị Bảo tan học trở về, không có đi cắt heo cỏ, cầm cái cuốc đi cuốc đất với anh cả.
Thẩm Y Y đi theo, ở bên cạnh nhìn, chợt nghe thấy tiếng huyên náo.
Quay đầu nhìn sang, lập tức nhìn thấy hai đàn ông nâng một người đi trở về.
Chờ bọn họ đến gần, Thẩm Y Y mới phát hiện người được nâng lên là Lâm Gia Đống, anh ta đã ngất đi thôi.
Thẩm Y Y nhìn thấy Vương Yến, tám chuyện mà hỏi một câu: "Có chuyện gì thế?"
Vẻ mặt Vương Yến chán ghét: "Còn chuyện gì nữa? Tên này tay chân yếu đi cà nhắc còn dốc sức liều mạng làm việc, giữa trưa cũng không quay về nghỉ ngơi, bị ngất ở trong ruộng."
"Tại sao phải dốc sức liều mạng làm việc?" Thẩm Y Y hỏi.
"Giang Uyển Nhu mang thai, bây giờ đã không làm việc được rồi, nếu anh ta không dốc sức liều mạng làm việc thì làm sao nuôi Giang Uyển Nhu chu toàn?"
Giang Uyển Nhu mang thai?
Thẩm Y Y có chút kinh ngạc.