Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 261
Cập nhật lúc: 2024-08-28 22:33:08
Lượt xem: 595
Về đến nhà, đã hơn bốn giờ chiều, Thẩm Vũ Hiên đã đón Lương San San cùng trở về rồi.
"Dì nhỏ.” Lương San San nhìn thấy Thẩm Y Y, cười chạy tới, nhìn thấy Lý Thâm thì hơi câu nệ: “Chú nhỏ."
"Đã tới?" Thẩm Y Y vừa chào hỏi cô ấy, vừa chờ Nhị Bảo mở cửa đi vào.
Thẩm Vũ Hiên ở phía sau khiếp sợ hỏi: “Cậu gọi chị với anh rể của tôi là dì nhỏ, chú nhỏ?”
"Không được sao?" Lương San San bị anh ấy nói thì đỏ mặt, cô ấy cũng cảm thấy Thẩm Y Y quá trẻ tuổi, gọi "dì nhỏ" đúng là đã khiến cô già đi.
"Được rồi.” Thẩm Y Y gõ đầu Thẩm Vũ Hiên một cái, đi vào trong nhà: “Chỉ là bối phận mà thôi."
Thẩm Vũ Hiên theo sau lưng Thẩm Y Y, lầu bầu nói: "Em cảm thấy bạn ấy gọi chị dì là già mà.”
"Đi rửa rau.” Thẩm Y Y chỉ chỉ phòng bếp.
"Được được được, em đi.” Thẩm Vũ Hiên nhận lệnh đáp lại, sau đó gọi Nhị Bảo: “Nhị Bảo, đi làm cơm!"
"Tới ngay, tới ngay.” Nhị Bảo hấp tấp đuổi theo, sau đó áp sát tai của cậu mình, “âm thầm" nói: “Cậu ơi, hôm nay con phải làm thêm hai bài thi!" Biểu cảm như kiểu “cậu hiểu đúng không?”
Thẩm Vũ Hiên tỏ vẻ “cậu hiểu”, kề tai nói nhỏ với cậu bé: “Cháu rửa rau cho cậu, cậu dạy cháu.”
"Được, được!” Đôi mắt Nhị Bảo sáng lên.
Hai cậu cháu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã này!
Thẩm Y Y vừa bực mình vừa buồn cười, quay đầu nhìn thấy Lương San San vẫn đứng đó, bảo cô bé đi vào, hỏi: "Bà cháu không sao chứ?"
"Khi cháu tới vẫn đang nằm viện.” Lương San San chạy chậm đi lên: “Hiện tại đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, cha mẹ đang ở bệnh viện chăm sóc bà!"
"Vậy là tốt rồi.” Thẩm Y Y gật đầu, quan tâm hỏi: "Một mình cháu đến, trên đường đến thuận lợi chứ?"
"Thuận lợi.” Lương San San nói.
Thuận lợi thì khẳng định là thuận lợi, dù sao người đã an toàn tới đây, nhưng khẳng định là không nhẹ nhàng như cô ấy nói.
Thẩm Y Y nhìn quầng thâm mắt và khuôn mặt tiều tụy của cô ấy, Lương San San cũng là cô gái được Lương Quân và Vu Hồng nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, lần đầu tiên ngồi xe lửa, lần đầu tiên đi xa nhà, ở trên xe lửa e là cũng lo lắng hãi hùng, không dám đi ngủ.
Giọng Thẩm Y Y mềm mại hơn: “Có lẽ hai ngày nữa các cháu mới khai giảng nhỉ?"
"Đúng.” Lương San San gật đầu, Thẩm Y Y hỏi cái gì thì cô ấy sẽ đáp cái đó.
Thẩm Y Y bèn dẫn cô bé đến căn phòng ở nhà phía Tây: “Vậy trước lúc bắt đầu khai giảng, cháu ở chỗ dì chú đi, trường học của các cháu cách chỗ dì chú rất gần, có lẽ là hai ba cây số. Đúng rồi, em dì và cháu cùng trường đại học với cháu đó, cháu biết không? Đến lúc đó để em ấy và cháu đi chung.”
"Cậu ấy cũng là đại học Nhân Dân?" Lương San San kinh ngạc.
"Đúng, cháu ở trường học nếu có chuyện gì cũng có thể đi tìm em ấy nhờ hỗ trợ.” Thẩm Y Y căn dặn.
"Được.” Lương San San vội vàng gật đầu: “Cháu biết rồi."
Cứ như vậy, Lương San San đã ở nhà Thẩm Y Y hai ngày, đã đến ngày đăng ký. Vô ấy đã đến trường học đăng ký cùng Thẩm Vũ Hiên, sau đó ở trong trường học.
Bên Thẩm Y Y đã qua hai ngày thời gian đăng ký, cũng sắp đi học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-261.html.]
Ngày đầu tiên khai giảng, vẫn phải có chút cảm giác nghi thức.
Thẩm Y Y bình thường luôn luôn nằm ỳ, hiếm thấy dậy thật sớm, rửa mặt mặc đồ hoàn tất, đến phòng bếp.
Lý Thâm dậy sớm hơn cô, mặc tạp dề làm đồ ăn sáng trong phòng bếp.
"Vợ đợi thêm lát, lát nữa là xong.” Lý Thâm quay đầu nói một câu, lại quay đầu đi, một giây về sau bỗng nhận ra được cái gì, quay đầu.
Thẩm Y Y mặc bộ áo sơ mi trắng dài tay thêm váy yếm vải jean, bên hông thiết kế chiết eo, mặc lên người khá vừa người, váy dưới là hình chữ A, dưới chân là vớ đen dài công thêm giày da nhỏ. Rất phù hợp với cách ăn mặc của sinh viên, mà cô còn buộc tóc cao, mặc dù không có trang điểm nhưng ngũ quan của cô vốn đã nhìn rất đẹp, làn da cũng rất trắng mịn, không cần tô son điểm phấn quá nhiều đã đủ đẹp để người ta không dời được mắt rồi.
Lý Thâm không nhúc nhích.
Nhưng Thẩm Y Y không cần nghĩ cũng biết chắc chắn anh đã bị mình mê hoặc.
Trước kia trong thôn cô không tiện rêu rao, cộng thêm ngũ quan của cô vốn đã ưu việt, sửa soạn qua loa cố gắng theo kiểu cách nhã nhặn, bây giờ đã trở lại thủ đô, nếp sống cởi mở hơn nông thôn, cộng thêm hiện giờ tình thế thật sự đã không căng thẳng nữa, đương nhiên cô cũng muốn sửa soạn cho bản thân rồi. Lòng yêu thích cái đẹp ai ai cũng có, không liên quan điều gì khác, chỉ vì khiến mình vui.
Đương nhiên, Lý Thâm mê đắm cô, vẫn cực kỳ thỏa mãn lòng hư vinh của Thẩm Y Y, cố ý ở trước mặt anh lượn một vòng, đắc ý nói: “Anh Thâm, em có đẹp không?"
"Đẹp.” Giọng Lý Thâm nghe hơi khàn, có điều tiếng lửa bập bùng xì xì không cho phép anh quan tâm vợ anh quá nhiều, quay đầu đẩy củi vào, mở nắp nồi nhìn xem cháo có bị khê không.
Thẩm Y Y không vui vì anh coi nhẹ mình, ôm eo của anh, quạu quọ nói: “ Anh Thâm, anh hiền huệ quá, cho anh một trái tim nè.”
Lý Thâm nghiêng đầu nhìn cô một cái, có ý riêng nói: "Làm gì đó thực tế đi?"
Thẩm Y Y cười ha ha, đã là vợ chồng, không cần thiết phải lắm lời, nâng mặt của anh, vừa định hôn xuống.
Một tiếng tiếng ho khan vang lên ở phía sau bọn họ, dọa Thẩm Y Y đầu tiên là buông Lý Thâm, quay đầu nhìn sang, thấy mặt lạnh lùng của Đại Bảo và biểu cảm khó nói của Nhị Bảo.
Thẩm Y Y: "..." Nhìn Lý Thâm, phát hiện nét mặt anh tự nhiên, không hề xấu hổ vì bị con cái bắt gặp.
Thẩm Y Y tự thẹn không bằng, ho một tiếng: “Sao các con dậy sớm thế?”
"Chúng con dậy làm đồ ăn sáng.” Nhị Bảo nói, nhẫn nhịn, không nhịn được, bắt đầu quở trách mẹ: “Mẹ, mẹ quá yếu ớt, buồn ngủ thì không cần dậy đâu, chờ chúng con làm xong đồ ăn sáng chúng con gọi mẹ là được, mệt còn muốn dậy, nhất quyết phải để cha cõng mẹ, thế thì cha làm đồ ăn sáng thế nào được?"
Thẩm Y Y: "..." Nhẹ nhàng thở phào, hóa ra chỉ thấy Lý Thâm cõng cô thôi.
Nhưng...Thẩm Y Y cắn răng, không biết bắt đầu từ lúc nào, thằng hai nhà cô luôn luôn có bản lĩnh khiến người mẹ già dịu hiền như cô luôn có xúc động muốn cho cậu bé ăn một bữa roi mây.
Nhị Bảo nói mẹ mình xong còn chưa bỏ qua, lại đi nói móc cha mình: “Bố, bữa sáng để cho con với anh cả làm, bố trở về ngủ thêm một lát với mẹ đi!"
Thẩm Y Y muốn nói cái gì, Lý Thâm đã mở miệng.
"Được.” Vừa khéo đúng ý với Lý Thâm, cảm thấy thằng hai nhà mình mặc dù không biết nhìn sắc mặt, nhưng cuối cùng đánh bậy đánh bạ cũng làm đúng một chuyện.
Ý nghĩ này vừa chào đời, Nhị Bảo đã chú ý tới đồ mẹ cậu bé đang mặc, thốt ra: “Mẹ, hôm nay mẹ thật xinh đẹp!"
Thẩm Y Y đắc ý hất hất cái cằm.
Nhị Bảo lại nhìn sang cha cậu bé, mặc dù bây giờ thời tiết vẫn rất lạnh, nhưng Lý Thâm coi như mùa đông cũng chỉ thích mặc áo ba lỗ và quần cộc đi ngủ.
Mà buổi sáng hôm nay anh vừa rời giường là bắt đầu làm bữa sáng, hoàn toàn chưa kịp chăm sóc bản thân, lúc này tóc của anh lộn xộn, cái cằm còn có râu nhỏ, mặc dù nhìn mặt anh vẫn là rất đẹp trai, nhưng so sánh với Thẩm Y Y ăn mặc kĩ lưỡng thì anh là cẩu thả đến không thể cẩu thả hơn.
Đến mức Nhị Bảo rất ghét bỏ anh: “Cha, cha thế này xấu quá đi mất, không xứng đôi với mẹ con chút nào!”