Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 274
Cập nhật lúc: 2024-08-28 22:33:48
Lượt xem: 543
"Qua một thời gian ngắn có thể sẽ càng nhiều.” Thẩm Y Y lại bổ sung: “Hiện tại Anh Thâm đã thử bàn chuyện hợp tác với nhà máy rồi, nếu như có thể đàm phán thành công, một tháng lời năm chữ số cũng không phải không có khả năng!"
Cha Thẩm, mẹ Thẩm: "..." Há to miệng, đầu óc trống rỗng.
Năm chữ số là bao nhiêu tiền? À, là chục ngàn!
Cái gì? Là chục ngàn?
"Cho nên, cha mẹ còn cảm thấy anh Thâm làm cái này không tốt không?" Thẩm Y Y cười hỏi.
Cha Thẩm, mẹ Thẩm nuốt một ngụm nước bọt, ngơ ngác lắc đầu, thật sự là số tiền lời hơi khủng bố rồi, dù sao trong ấn tượng của bọn họ, nhặt rác thì đều là những người không kiếm ra cơm ăn…
"Nhưng mà bọn con thật sự không thèm để ý?" Mẹ Thẩm chần chờ hỏi.
"Để ý cái gì? Để ý ánh mắt của người khác sao?" Thẩm Y Y hỏi lại.
Mẹ Thẩm gật đầu, mặc dù bà và cha Thẩm sẽ không cảm thấy sao cả, càng sẽ không bởi vậy xem thường con gái, con rể. Nhưng ở trong mắt người đời, nhặt rác thực sự không có thể diện.
"Con không để ý, anh Thâm cũng sẽ không để ý.” Thẩm Y Y nói: “Người khác muốn nói cái gì thì nói cái đó đi!"
Chờ thêm hai năm, bọn họ sẽ chỉ hối hận, tại sao khi ấy không nắm bắt thời cơ giống như bọn họ.
Cha Thẩm, mẹ Thẩm gật đầu, con gái, con rể không để ý là được, dẫu sao bọn họ đã là người đã thành gia có con cái, làm chuyện gì mình cũng sẽ cân nhắc tự định đoạt. Mà bản thân làm cha mẹ, chỉ cần ủng hộ bọn họ là được.
"Vậy thế này có phải Lý Thâm sẽ không có thời gian chăm Tiểu Bối nữa?" Cha Thẩm hỏi: “Thế để Tiểu Bối ở nhà đi, bố mẹ chăm phụ cho các con."
"Không cần.” Thẩm Y Y nói: “Con đã liên hệ bên nhà trẻ thuộc công nhân viên chức Bắc Đại cho cô bé rồi, dự định tháng chín năm nay sẽ để cô bé vào nhà trẻ!"
"Nhỏ vậy đã vào nhà trẻ?" Cha Thẩm nói.
"Ba tuổi rưỡi là có thể vào rồi.” Thẩm Y Y nói.
Được rôi, cha Thẩm, mẹ Thẩm đã không nói gì nữa, Thẩm Y Y dẫn theo mấy đứa nhỏ và Tiểu Bối về nhà.
Ngày hôm sau, người một nhà đã trở về bên khu nhà ở đại học Bắc Kinh.
Mặc dù hai người Thẩm Y Y đã hai ngày không về bên này ở, nhưng vệ sinh của bên này vẫn được duy trì rất tốt.
Đây may mắn là có Đại Bảo, cậu bé cũng thích sạch sẽ, bình thường mặc dù bề bộn nhiều việc, nhưng sau khi nhàn rỗi sẽ tóm Nhị Bảo cùng nhau làm vệ sinh. Nếu không những bé trai ở cái tuổi này như Đại Bảo và Nhị Bảo... Thẩm Y Y không dám tưởng tượng.
Ngày mai sắp khai giảng, lúc này ngày khai giảng của mọi người đều chung một ngày, Tiểu Bối cũng phải đi nhà trẻ.
"Vợ, ngày mai anh đưa Tiểu Bối đi nhà trẻ.” Lý Thâm nói: “Em đi học."
"Nhà trẻ ngay trong trường học, đâu cần anh đặc biệt đi một chuyến?" Thẩm Y Y buồn cười, cô tìm nhà trẻ cho Tiểu Bối ở bên trong Bắc Đại chính là vì thuận tiện cô đưa đón cô bé.
"Không phải anh muốn đi xe buýt đến trạm phế liệu sao? Anh đi trạm phế liệu là được, em tự đưa Tiểu Bối cũng được.” Thẩm Y Y nói: “Nhị Bảo và Tiểu Bảo để bọn nó tự đi học đi."
"Không sao, ngày mai anh có thể đợi chuyến xe buýt thứ hai đến rồi đi.” Lý Thâm nói, bởi vì chuyển về bên Bắc Đại, bên này cách trạm phế liệu xa xôi, không có xe buýt đi thẳng tới, đạp xe đạp phải đạp hơn một giờ, cho nên anh muốn ngồi xe buýt đến bên tứ hợp viện, sau đó đạp xe đạp đến trạm phế liệu.
"Cũng được, vậy hai chúng ta cùng đưa Tiểu Bối đi.” Thẩm Y Y gật đầu, tự mình làm chủ là có chỗ tốt, chí ít muốn khi nào đi làm thì lúc đó đi làm, không sợ trễ.
"Có điều anh thật sự không trở về bên tứ hợp viện ở? Bên này quá xa, mỗi ngày anh đều bôn ba đến như thế, sẽ rất mệt.” Thẩm Y Y nhìn anh, trán đặt trên vai của anh: “Em sẽ đau lòng!"
"Không trở về.” Giọng Lý Thâm rất kiên quyết: “Một mình anh ở đó sao mà được? Anh phải ở với em!”
Thẩm Y Y "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-274.html.]
"Nếu không thế này đi.” Lý Thâm vừa hôn cô, vừa nói: “Bình thường anh có thể bắt xe buýt, lúc anh trở lại không bắt được xe buýt anh sẽ ở tứ hợp viện!"
Cũng chỉ có thể thế này rồi.
Thẩm Y Y ôm đầu của anh, suy nghĩ nếu có chiếc xe là tốt rồi...
Sang năm vậy, cuối năm cải cách dễ thở hơn, tình thế sang năm tốt hơn, đến lúc đó để Lý Thâm mua chiếc xe, anh không cần khổ cực như vậy nữa.
Ngày hôm sau, ăn xong bữa sáng, cả nhà cùng đi ra ngoài.
Đã đến ngã ba, Nhị Bảo và Tiểu Bảo mỗi đứa tự đi đến trường mình, tiến vào Bắc Đại, bởi vì tiết đầu Đại Bảo có môn học, cho nên cũng đi học trước rồi.
Lý Thâm và Thẩm Y Y dẫn theo Tiểu Bối đi về hướng khu ký túc xá của giảng viên Bắc Đại, vị trí của nhà trẻ ở ngay đó.
Trên đường đi, Thẩm Y Y hỏi Tiểu Bối lát nữa có khóc hay không, Tiểu Bối lắc đầu nói sẽ không khóc.
"Thế Tiểu Bối nói được thì làm được nhé, bố đã nghe thấy rồi.” Thẩm Y Y nói.
Tiểu Bối rất chắc nịch gật đầu.
Nhưng khi đã đến cổng nhà trẻ, cô bé ôm chân Lý Thâm, Thẩm Y Y mỗi người một chân không chịu buông tay.
Lý Thâm buồn cười xoa đầu nhỏ của cô bé: “Không phải nói không khóc sao?"
Cô bé ngửa đầu nhìn về phía cha, không có khóc!
Tốt lắm, không có khóc, nhưng không muốn để cho cha mẹ đi.
Thẩm Y Y vuốt vuốt b.í.m tóc của cô bé, dỗ dành nói: “Nhưng mà mẹ phải đi học, bố cũng phải đi làm, Tiểu Bối ở đây với bạn bè và giáo viên một ngày, hết giờ học mẹ sẽ lập tức tới đón con, có được hay không?"
Lúc này, đã thể hiện ưu thế của lời cam kết đến từ phụ huynh rồi.
Khi chưa có Tiểu Bối, Thẩm Y Y và Lý Thâm về nhà ngoại, lúc ấy không tiện mang theo mấy đứa nhỏ cùng trở về, bèn nói dối với mấy đứa nhỏ, về sau nghe nói bọn nó muốn đi khỏi nhà đi tìm bọn họ, quả thực đã khiến Thẩm Y Y giật nảy mình. Từ đó về sau những chuyện Thẩm Y Y đã đồng ý với bọn nó thì nhất định sẽ làm được.
Có lẽ cũng chính bởi vì vậy đã cho Tiểu Bối đủ cảm giác an toàn, cô bé tín nhiệm mẹ sẽ không vứt bỏ cô bé, thế là đã buông chân: “Vậy mẹ nhớ tới đón con nha?"
"Ừm ừm.” Thẩm Y Y dắt tay của cô đưa cho giáo viên.
Giáo viên nắm tay Tiểu Bối, cảm thán với Thẩm Y Y: “Cô bé rất ngoan!"
So sánh với những bạn nhỏ khóc rống ngay tại chỗ thì thật sự rất ngoan.
Thẩm Y Y cười nói, chờ sau khi Tiểu Bối đi rồi mới quay người rời đi cùng Lý Thâm.
Lúc đầu Lý Thâm muốn đưa cô đến phòng học, Thẩm Y Y không cần anh đưa, ngay lúc hai người chuẩn bị tách ra. Ngay khi Lý Thâm chạy đến ngồi vào xe buýt, Thẩm Y Y đi học thì chạm mặt với mấy nữ sinh, họ là mấy người bạn cùng phòng của cô, Hoàng Mai, Chu Nam, Tạ Hân Di còn có Tần Mỹ Liên.
Hoàng Mai thấy cô thì rất vui mừng, chạy tới hỏi: “Tôi còn muốn tới sớm một chút giành chỗ cho cậu này, không ngờ ở đây đã đụng phải cậu.”
Đang nói, nhìn Lý Thâm một lúc.
Lý Thâm chào hỏi một tiếng với cô ấy.
Hoàng Mai tiến đến bên cạnh Thẩm Y Y, trêu ghẹo nói: "Không phải chứ? Chồng của cậu còn đưa cậu đến lớp?”
"Không có!" Thẩm Y Y nhìn điệu bộ hóng hớt của cô ấy, tức giận nói: “Con gái của tôi vào nhà trẻ, chúng tôi cùng đưa cô bé tới, chồng tôi chuẩn bị đi rồi."
"À, à.” Hoàng Mai gật đầu, Lý Thâm còn ở đây, cô không dám bà tám quá mức suồng sã.