Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 304
Cập nhật lúc: 2024-08-29 22:10:12
Lượt xem: 550
Người nói câu nói này là người nước Y, dùng tiếng Anh nói, có lẽ là cảm thấy nhóm người Thẩm Y Y ngay cả món Tây cũng không biết ăn, tiếng Anh thì càng không biết, cho nên không cố kỵ gì, tiếng nói rất lớn, hiển nhiên là nói cho người nước ngoài khác nghe.
Người nước ngoài quanh mình đều phát ra tiếng cười xì xào.
Trước lúc cởi mở, đa số nhân dân trong nước phần lớn đều giữ kín như bưng với tiếng Anh, cho nên rất nhiều người cũng nghe không hiểu, nhưng cũng có một, hai người nghe hiểu, nhẹ giọng phiên dịch cho đồng bạn, không ít người cũng biết. Có điều coi như không phiên dịch, từ ngôn hành cử chỉ của những người nước ngoài kia là cũng có thể đoán ra bọn họ đang cười nhạo đoàn người cha Lý, mẹ Lý. Tất cả mọi người là đồng bào, người nước ngoài cười nhạo đồng bào của mình, sắc mặt của mọi người đều rất khó coi.
Sắc mặt Lý Thâm cũng không dễ nhìn lắm.
Năm ngoái anh đã học tiếng Anh với Thẩm Y Y được một năm, không dám nói đã “tốt nghiệp”, nhưng có vẫn có thể nghe hiểu được mấy từ đơn.
Anh lạnh mặt, đặt d.a.o nĩa xuống, đứng lên.
Khoảnh khắc Chu Phong Thu và Trần Cường nhìn thấy hành động của Lý Thâm, lúc này cũng đứng lên theo động tác của anh.
Nhị Bảo ở một bàn khác thấy thế, vội vàng kéo Đại Bảo đứng lên, tựa như cảm thấy mình không đủ oai phong, lưu loát nhảy lên ghế, còn ra vẻ hung tợn.
Khoan không nói hành động của hai thiếu niên ngây thơ này. Ba người Lý Thâm thân thể cường tráng, làm mặt lạnh lùng nghiêm túc, thậm chí Lý Thâm cầm đầu đã vốn dĩ là hung tướng, tạo cho người ta cảm giác nếu anh thượng tay hạ chân thì ngay cả mạng cũng không màng, rất hung ác.
Bị ánh mắt âm u lạnh lẽo của anh liếc nhìn một cái, những tiếng cười nhạo lập tức tém lại không ít.
Mềm nắn rắn buông!
Thẩm Y Y hừ một tiếng, kéo Lý Thâm, lập tức đứng lên, cười, dùng tiếng Anh nói với những người nước Y vừa mới chế giễu bọn họ dùng đũa ăn món Tây, nói: "Dùng đũa ăn món Tây có giáo dục hay không tạm chưa bàn tới, nhưng anh tùy ý chế giễu người khác thì rất không có tố chất!"
Đám người nghe cô lên tiếng, còn là dùng tiếng Anh, phát âm tiêu chuẩn, đều kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Y Y.
Tên người nước Y mắng chửi người lúc đầu không có ý định làm lớn chuyện, không ngờ rằng Thẩm Y Y thế mà nghe hiểu, còn nói một câu Tiếng Anh lưu loát, chửi lại anh ta thấu tim gan, sắc mặt thoáng chốc đã đỏ lên.
Thẹn quá hoá giận, không hề đề cập tới chuyện mình mắng chửi người trước, cười khẩy nói: "Nền ẩm thực gì sẽ kết hợp với dụng cụ ăn uống đó, còn nói Trung Quốc là đất nước lễ nghĩa coi trọng lễ nghĩa nhất, tôi xem chưa hẳn đã thế đâu!"
"Chúng tôi thích dùng công cụ ăn uống thế nào, quyết định bởi thói quen và sở thích của chính chúng tôi, xin hỏi nhà anh ở bờ biển hả? Quản rộng như vậy?" ngữ điệu của Thẩm Y Y không nhanh không chậm, thậm chí trên mặt cô còn có nụ cười nhạt, trông càng tự tin càng thong dong hơn người nước Y tức đến dựng râu, cũng càng khiến cho người ta tin phục!
"Ngoài ra." Thẩm Y Y cười nhẹ như không: "Lễ nghi đích thực không phải tuân thủ cứng nhắc cái gì, mà là chân thành với nhau, thông cảm và tôn trọng lẫn nhau, thân là một người Trung Quốc thuộc đất nước lễ nghĩa, tôi không dám nói tôi đều làm được, nhưng chí ít tôi có thể không gây thêm phiền phức cho người ta, không khiến người ta khó xử!"
Đã thế này còn không cho người khác làm khó xử lại?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-304.html.]
Sắc mặt người nước Y xấu hổ, giận dữ cực kỳ, n.g.ự.c đập mạnh liên tục, hết lần này tới lần khác Thẩm Y Y đều có lý có cứ, hơn nữa là do anh ta miệng phun ác ngôn trước. Trong lúc nhất thời, anh ta đúng là không tìm thấy lý do phản bác Thẩm Y Y. Anh ta không dám ỷ vào mình là người nước Y mà cố tình gây sự, bởi vì người ở chỗ này cũng không ít người nước ngoài không phải là người nước Y, so sánh với anh ta, hiển nhiên bọn họ càng thưởng thức Thẩm Y Y thong thả, không kiêu ngạo, không tự ti, có lý có cứ.
Cân nhắc nơi đây là nước Trung Quốc, là địa bàn của người ta, anh ta không tiện tiếp tục giằng co với Thẩm Y Y, cưỡng ép cứu vớt tôn nghiêm mà hừ một tiếng, chuẩn bị ngồi xuống.
"Sao nào?" Lý Thâm đứng bên cạnh Thẩm Y Y bỗng nhiên mở miệng, ánh mắt sắc bén nhìn sang: "Không muốn xin lỗi?"
Ngũ quan Lý Thâm cương nghị hung hãn, thân thể lẫm liệt, bộ n.g.ự.c rất rộng, cơ bắp cường tráng, ánh mắt âm u lạnh lùng nhìn sang, dù cho người nước Y nghe không hiểu tiếng Trung, nhưng cũng có cảm giác bất cứ lúc nào anh cũng sẽ xông lại xách anh ta lên và đánh!
"Anh!" Người đàn ông kia nuốt một ngụm nước bọt: "Các anh dám đánh tôi, tôi sẽ đi tìm Đại Sứ Quán tố cáo các anh!"
Người nước ngoài khác cũng thay đổi sắc mặt, trong số bọn họ cũng có một số người là đến Trung Quốc đầu tư, du lịch. Khi không liên quan đến lợi ích bản thân, có thể khi Thẩm Y Y chiếm lý đứng về phe cô, nhưng một khi đánh người, thế thì đã khác, bọn họ sẽ lo lắng người của quốc gia này có phải là những kẻ dã man vô lễ, tương lai liệu có một ngày nào đó sẽ gây nguy hiểm cho ích lợi của mình.
Sắc mặt người trong nước ở đây cũng thế, bọn họ căng thẳng nhìn Thẩm Y Y, việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Suy cho cùng, hiện tại tình trạng kinh tế quốc gia còn cần những người nước ngoài này ủng hộ, nếu trong số bọn họ có người nào là người đầu tư tham dự hạng mục trọng đại, nếu bọn người Thẩm Y Y sơ ý đắc tội, chuyện đó sẽ trở nên rất lớn. Hơn nữa, nếu thật sự làm ầm ĩ đến Đại Sứ Quán, thì sẽ thăng lên thành chuyện ngoại giao, người ở đây đều trốn không thoát. Cho nên ánh mắt bọn họ nhìn nhóm người Thẩm Y Y đều xen lẫn vẻ lo âu và do dự, là ánh mắt hi vọng bọn họ sẽ nhân nhượng cho qua chuyện.
Cha Lý, mẹ Lý đều là người trung thực, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít cũng nhìn hiểu suy nghĩ của người ở đây, ngầm bực vì mình quá ngu, không biết một cái gì, gây thêm phiền toái cho Thẩm Y Y và Lý Thâm.
Muốn kéo Thẩm Y Y, Lý Thâm về, để bọn họ bỏ qua.
Nhưng Lý Thâm nào sẽ là người dễ dàng thế đã nhân nhượng cho qua chuyện? Anh chính là một kẻ không biết sợ!
Đi về phía trước một bước, bị Thẩm Y Y kéo lại: “Để em! Thẩm Y Y cho anh một ánh mắt an tâm chớ vội, sau đó nhìn về phía người nước Y đó, cười.
Thái độ vẫn không kiêu ngạo không tự ti không thẹn không sợ, chầm chậm nói: "Anh cũng đã nói, chúng tôi là đất nước trọng lễ nghi, đương nhiên sẽ không thô lỗ đánh người như thế rồi."
"Những người bạn nước ngoài ở đây, có thể đến quốc gia chúng tôi đầu tư, du lịch, chúng tôi đều rất vui mừng, chúng ta có một câu châm ngôn rất hay, “Có bạn từ phương xa tới, cũng chẳng vui ư”.” Thẩm Y Y từ chỗ ngồi đi ra ngoài, mắt đảo qua những người nước ngoài ở đây, cười nói:
"Cho nên hôm nay lúc chúng tôi tới, vốn là muốn ăn món Tàu, nhưng nhân viên trên xe lửa thông báo cho chúng ta nói món Tàu chỉ còn một ít thôi, chúng tôi nghĩ chúng tôi là người nước Trung Quốc, muốn ăn món Tàu thì bất cứ lúc nào cũng có thể ăn, nhưng các bạn nước ngoài đường xa mà đến phải để cho các bạn nếm thử món ngon quốc gia chúng tôi, cho nên chúng tôi lựa chọn món Tây!"
Thẩm Y Y dứt lời, người nước ngoài ở đây đều hơi cảm động, châu đầu ghé tai nói nhỏ cái gì.
Thẩm Y Y cười ha ha chờ bọn họ nói một hồi, sau đó chuyển hướng, nhìn thẳng vào người nước Y đã nói ác ngôn, nghiêm mặt.
Người nước Y đó có loại dự cảm không tốt, quả thật, một giây sau đã nghe thấy Thẩm Y Y dùng một giọng điệu hoàn toàn khác với vừa rồi, lạnh lùng nói: "Nhưng quốc gia chúng tôi cũng có một lời bài hát, đó là “gọi bạn bè tới có rượu ngon, nếu là lang sói tới, đón nó có s.ú.n.g săn”!
Chúng tôi thân thiện, là xây dựng trên cơ sở tôn trọng lẫn nhau, đây cũng là nguyên tắc ngoại giao quốc gia chúng tôi luôn luôn tuân theo!
Chuyện ngày hôm nay, kể cả có báo cho Đại Sứ Quán thì đó cũng là chúng tôi chiếm lý! Cho nên hôm nay, nếu như anh trai này không xin lỗi, không cần anh đi báo cáo với Đại Sứ Quán, chúng tôi đi! Chuyện này, chúng tôi nhất định phải nói cho tỏ tường!”