Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 312

Cập nhật lúc: 2024-08-30 20:00:23
Lượt xem: 519

"Chị dâu!" Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi.

"Ai?" Thẩm Y Y vội vàng đáp lại, đi ra ngoài nhìn, là Trần Cường trở về rồi.

Trần Cường mặc đồ lao động, sải chân dài đi tới: "Không phải muốn bán quần áo sao? Chuẩn bị xuất phát chưa? Anh Thâm bảo em trở về đi theo các chị.”

Lý Thâm biết hôm nay là lần đầu tiên mấy người Thẩm Y Y đi bày quầy bán hàng, không yên lòng để chỉ ba người phụ nữ đi nên bảo Trần Cường trở về.

Vừa hay, mấy người Thẩm Y Y cũng cần một người giúp việc nặng.

"Đã cuẩn bị rồi, chỉ có bấy nhiêu đây.” Thẩm Y Y chỉ vào mấy cái sọt nói, bên trong đều là quần áo và giá áo bọn họ đã chuẩn bị xong.

"Được, để em chuyển lên xe cho.” Trần Cường nói, đi đến, trong lúc vô tình thấy Lâm Đại Nữu mặc quần ống rộng và áo khoác âu phục, sửng sờ tại chỗ.

"Thế nào?" Lâm Đại Nữu chú ý tới ánh mắt của anh ấy, cúi đầu nhìn trang phục của mình: "Không đẹp sao?"

"Không có, rất đẹp.” Trần Cường lấy lại tinh thần, có chút khó chịu, không có nói thêm cái gì, xoay người đặt sọt lên xe đẩy.

Lâm Đại Nữu thấy thế, tiến lên hai bước, giúp ổn định xe đẩy.

Thẩm Y Y và Lý Đại Nha liếc nhau một cái, trạng thái này của Trần Cường và Lâm Đại Nữu... Rất bình thường, rất khách khí, trông quan hệ vẫn hòa nhã, có điều nếu như bảo hai người là vợ chồng... Thì thế nào cũng cảm thấy có chút quái dị.

Trước khi ra cửa, các cô đã mặc áo khoác lên.

Sau đó Trần Cường đẩy xe đẩy nhỏ, ba người Thẩm Y Y theo ở phía sau.

Xuất phát!

Trên đường, Lý Đại Nha và Lâm Đại Nữu đều hơi thấp thỏm, các cô chưa từng thử quang minh chính đại mang đồ ra bán, cứ luôn lo lắng liệu nửa đường có ai nhảy ra ngăn cản các cô, xốc quần áo của các cô lên, tóm các cô đi ngồi tù.

Lý Đại Nha vì di dời lực chú ý, hỏi: “Em dâu, chúng ta bán mấy bộ quần áo này, định giá bao nhiêu?"

"Áo và quần là 19,9 đồng, áo khoác đồ Âu và váy là 24,9 đồng.” Thẩm Y Y nói.

Lý Đại Nha Lâm Đại Nữu giật nảy mình, đắt như thế?

Xã cung tiêu trong thị trấn gần như không bán váy, nhưng áo, quần phần lớn đều là tám chín đồng một cái, đắt một chút thì tầm mười đồng, bán giá hai mươi đồng ít càng thêm ít, dù sao mức tiền lương hiện tại cũng không cao, một bộ quần áo gần như một tháng tiền lương của người ta, điều này thực sự có chút đắt...

"Có phải hơi đắt rồi không?" Lâm Đại Nữu nói.

"Hai người chưa từng đến tòa lầu bách hóa và cửa hàng Hoa Kiều ở thủ đô, trong tòa lâu bách hóa mua quần áo phổ biến là 14, 15 đồng, cửa hàng Hoa Kiều bán đồ trên trăm cũng có." Thẩm Y Y nói, chỉ áo khoác mình mặc trên người: "Cái này chính là em mua ở cửa hàng Hoa Kiều, đồ bằng bông, tám mươi đồng, vải và chế tác đều tốt hơn quần áo mua ở xã cung tiêu, nhưng các chị nhìn loại vải này, vải chúng ta không kém hơn loại vải này, hai mươi đồng vẫn đúng giá.”

Vải làm quần áo đều là Thẩm Y Y lấy ra từ không gian, bởi vì sợ lộ, vải cô mang ra khỏi không gian là hàng hạ cấp, nhưng kể cả hàng hạ cấp cũng so tốt hơn vải hiện thực rất nhiều.

Kỹ thuật may của Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha cũng không tệ, lại thêm kiểu dáng mới lạ, giá cả hai mươi đồng một bộ đồ không hề có gì kỳ lạ. Nếu không phải cân nhắc đến nhóm khách hàng mục tiêu hiện tại của hai người là tầng lớp làm công ăn lương thì Thẩm Y Y vẫn có thể định giá cả cao chút.

Lâm Đại Nữu, Lý Đại Nha nghe vậy, lập tức cũng cảm thấy quần áo của các cô không đắt lắm, chỉ là, Lâm Đại Nữu nhíu lông mày hỏi: "Vì sao không làm tròn giá, định giá là hai mươi đồng hoặc là hai mươi lăm đồng?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-312.html.]

Làm tròn giá không phải dễ tính hơn sao? Các cô cũng không cần thối tiền lẻ.

Thẩm Y Y cười gian trá: "Mặc dù 19, 9 đồng chỉ kém hai mươi đồng một hào, nhưng hai người nghe mà không cảm thấy 19, 9 đồng có lời hơn hai mươi đồng sao?"

Lâm Đại Nữu, Lý Đại Nha sững sờ, cẩn thận kiểm nghiệm lại, đúng là vậy!

Trần Cường kéo xe ở phía trước rất vui mừng, quay đầu nói: "Chị dâu, chị thật không hổ là học kinh tế, ngay cả biện pháp này mà cũng có thể nghĩ ra được."

"Cái này gọi hiệu ứng số chín.” Thẩm Y Y không bất chấp lĩnh công lao: "Là chị đọc được trong sách.”

...

Chỗ các cô đi chính là phụ cận một nhà máy lớn, sau khi các cô tới đã gần trưa rồi, đã gần lúc tan việc, những người bán hàng đều chọn vào khoảng thời gian này, chung quanh nhà máy đã bày sẵn không ít sạp hàng nhỏ. Sạp hàng bán thức ăn tương đối nhiều, cũng có một vài là bán vật dụng hàng ngày, không thấy bán quần áo.

Mấy người Thẩm Y Y tìm một vị trí trống, bên cạnh vị trí trống có một người bán bánh rán, tưởng là mấy người Thẩm Y Y tới đoạt mối làm ăn, rất không thân thiện nhìn các cô một chút. Trần Cường làm bộ muốn dạy dỗ gã ta, gã ta lập tức sợ, sau đó phát hiện đồ mấy người Thẩm Y Y kéo đến là quần áo thì sắc mặt mới dễ chịu hơn nhiều.

Sau khi Trần Cường cất kỹ xe đẩy xong, Lý Đại Nha bắt đầu chuẩn bị lấy sọt xuống, Trần Cường vội vàng đi tới: “Chị Đại Nha, việc tốn thể lực để em làm là được."

"Vậy giao cho em.” Lý Đại Nha buông sọt quần áo xuống, mở bao với Lâm Đại Nữu.

Thẩm Y Y thì lấy sào đơn treo quần áo đã chuẩn bị sẵn ra lắp ráp.

"Chị dâu, để em.” Trần Cường đã dời quần áo xong, tới lắp ráp.

"Cậu đến đây giúp chúng tôi giảm bớt không ít chuyện." Thẩm Y Y cười nói.

"Cái này không phải là mục đích anh Thâm gọi em tới sao?" Trần Cường cũng cười nói, không quên giúp Lý Thâm tăng hảo cảm: “Anh ấy không nỡ để chị làm việc tốn thể lực.”

Thẩm Y Y nở nụ cười, sau đó cầm cái túi lại cất kỹ.

Khi tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong, tiếng chuông tan tầm trong nhà máy cũng vang lên rồi. Tốp năm tốp ba công nhân từ trong nhà xưởng đi tới, những sạp hàng rong nhỏ nhắm chuẩn thời cơ, rao hàng khàn cả giọng.

"Chúng ta cởi áo khoác đi." Thẩm Y Y nói, cởi áo khoác trên người ra.

Bởi vì đang trước mặt công chúng, Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha vẫn hơi nhăn nhó, thấy Thẩm Y Y gọn gàng, lưu loát thế, trong vô hình đã được cổ vũ, cũng cởi áo khoác ra. Hiện tại quần áo các cô làm đều là quần áo mùa Xuân Đông, hiện tại còn là giữa trưa, mặt trời chói chang, cũng lạnh lắm.

Là sạp hàng quần áo duy nhất ở đây, các cô từ lúc xuất hiện đã rất thu hút chú ý, đặc biệt là sau khi quần áo được treo lên giá. Quần áo đủ mọi màu sắc càng làm cho mọi người chú ý tới. Bây giờ các cô đã phô bày trang phục trên người mình, mỗi bộ quần áo trên người ba người đều mang lại hiệu quả khác nhau, bất chợt khiến cho người ta cảm thấy những bộ quần áo này nhìn rất đẹp.

Những bộ quần áo đã hấp dẫn ánh mắt một vài cô gái trẻ, có hai cô gái kết bạn đi tới: "Xin hỏi, mọi người đang bán quần áo hả?"

Được hỏi là Lâm Đại Nữu, Lâm Đại Nữu đang suy nghĩ có cần rao hàng giống như những sạp hàng nhỏ khác không, vẫn đang chờ Thẩm Y Y ra lệnh, bất thình lình từ phía sau lưng truyền đến giọng nói, vội vàng quay đầu: “Đúng, đúng vậy.”

"Dọa chị giật mình à? Xin lỗi nhé.” Hai cô gái ngượng ngùng nói xin lỗi.

Thẩm Y Y nhìn thấy sự khốn đốn của Lâm Đại Nữu, bèn vội vàng tiến lên, cười nói: "Đúng vậy, hai chị muốn mua quần áo à?"

Hai cô gái nhìn qua bề ngoài thấy Thẩm Y Y gần như bằng tuổi với bọn họ, mắt sáng lên, quan sát từ trên xuống dưới cách ăn mặc của cô: "Đúng vậy, quần áo chị đang mặc trên người đều là nhập hàng từ Hương Giang hả?"

Loading...