Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 408
Cập nhật lúc: 2024-09-01 12:47:11
Lượt xem: 434
“Lớn cái quần. Em chân tay nhỏ nhắn thế này, cơ bản là không đánh lại ai…” Nhị Bảo còn đang định tranh cãi với Tiểu Bối thì bị anh cả đánh cái “bốp” rồi đưa tay giành lấy Tiểu Bối trong lòng cậu.
Nhị Bảo định đưa tay ra giành lại thì Tiểu Bối trực tiếp nấp trong lòng anh cả. Nhị Bảo: “…”
“Được rồi.” Lý Thâm nói bọn họ “Nghe mẹ nói kìa!”
“Mẹ nói đi, con vẫn đang nghe mà.” Tiểu Bảo lập tức nói.
“Con cũng có nghe.” Nhị Bảo cướp lời.
Thẩm Y Y cũng đành chịu. Nhà nhiều con nên ồn ào hơn, đôi lúc thật sự khiến người khác rất nhức đầu.
“Bọn họ không có ức h.i.ế.p mẹ. Mẹ muốn nói với mấy con rằng nhà mình có xung đột với nhà họ, mẹ cũng không biết họ có báo thù bọn con không. Thế nên chúng ta hãy cố hết sức tránh xa bọn họ, đặc biệt là Lâm Gia Hân.” Thẩm Y Y nói, nhìn Nhị Bảo: “Tuy trông con bé có vẻ yếu đuối nhưng không có nghĩa con bé sẽ không có ý công kích.”
“Mẹ, có phải mẹ cảm thấy con không nên cho cậu ấy mượn bút không?” Nhị Bảo hỏi.
“Ý định ban đầu của con khi cho con bé mượn bút là tốt. Nếu như trong tình huống đó có người khác mượn bút con, con cho người đó mượn thì mẹ cũng không có ý kiến gì. Thậm chí còn cảm thấy con rất hiền lành, rất tốt bụng.” Thẩm Y Y giải thích: “Nhưng Lâm Gia Hân không như vậy, nhà con bé có thù với nhà chúng ta, chúng ta có sự chuẩn bị trước thì vẫn tốt hơn.”
“Em có nghĩ xem tại sao Lâm Gia Hân lại mượn bút của em không?” Đại Bảo phân tích: “Đi thi không chỉ có mình em, nhưng cô ấy vẫn mượn bút em dù biết nhà cô ấy có thù với nhà ta. Chuyện này nói ra thì nghe có chút kì lạ.”
“Không sai.” Thẩm Y Y gật đầu đồng tình với Đại Bảo. Phản ứng của người có chỉ số thông minh cao đúng là nhanh.
Nhị Bảo phản ứng lại, có chút sợ hãi và nghi hoặc nhìn anh cả mình: “Không phải chứ? Cậu ấy tính kế em sao?”
“Là em ngây thơ quá.” Đại Bảo nhàn nhạt nói.
Nhị Bảo ngây thơ: “...”
Nghĩ đến Lâm Gia Hân mang theo mục đích khác đi tìm cậu, rất có khả năng sẽ làm hại cậu thì cậu rất tức giận: “Tốt nhất là cậu ấy sẽ không tính kế con, nếu không thì con sẽ đập, ...”
Nhớ ra Lâm Gia Hân là con gái, mà cậu thì không ra tay với con gái liền sửa lời “Con sẽ đập anh cậu ấy!”
Mọi người: “...”
Thẩm Y Y bật cười, nhìn về Tiểu Bảo và Tiểu Bối: “Bọn con nghe hiểu hết chưa?”
Tiểu Bảo gật đầu một chút, “Hiểu rồi ạ. Mẹ yên tâm đi, con sẽ cẩn thận với bọn họ.”
Tiểu Bối còn bé, nghe chỗ hiểu chỗ không.
Đại Bảo đưa tay véo gương mặt nhỏ nhắn của cô bé, nói với cô bé: “Ý là Tiểu Bối phải tránh xa mấy người nhà họ Lâm ra. Không được chơi với họ, họ là người xấu.”
Chuyện này Tiểu Bối nghe hiểu rồi, gương mặt nhỏ nhắn ừm một tiếng: “Vậy em không chơi với họ.”
...
Mẹ Lý và Cha Lý ở nhà lo lắng chờ đợi, thấy bọn họ về, đặc biệt là Nhị Bảo thì đưa mắt dò xét nét mặt Nhị Bảo nhiều lần, nhưng cũng không dám chủ động hỏi xem cậu ấy thi có tốt không.
Mẹ Lý lén kéo Thẩm Y Y lại hỏi: “Nhị Bảo thi thế nào?”
“Chưa hỏi ạ.” Thẩm Y Y nói. Biết mẹ Lý sợ Nhị Bảo thi không tốt, sẽ vô tình chạm vào bãi mìn của Nhị Bảo, liền an ủi mẹ Lý: “Tốt hay không cũng không thay đổi được nữa, tạm thời đừng quan tâm nữa, để thằng bé thả lỏng vài ngày rồi hẵng nói tiếp ạ!”
Mẹ Lý nghĩ lại thấy đúng, vội vàng đi làm cơm nhưng việc này đã có người “cướp” trước mất rồi.
Ở trong nhà, Nhị Bảo thấy cha rót một ly nước thì thuận miệng nhờ cha rót cho mình một ly nữa. Kết quả không được rót cho lại còn bị Lý Thâm đuổi đi nấu cơm. Nhị Bảo không vui, kêu la: “Bố, con mới thi xong mà, bố không thể để con nghỉ ngơi sao?”
“Con còn nghỉ ngơi chưa đủ hả? Đi mau, bọn con cũng đi nữa.” Lý Thâm nói, nửa câu sau là nói với Tiểu Bảo và Nhị Bảo.
Nhị Bảo vừa nghe thấy Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng phải đi thì cũng không phản kháng nữa, vui vẻ đi rồi. Đến cửa thì bắt gặp mẹ cậu còn vui vẻ hỏi: “Mẹ muốn ăn gì con làm cho?”
Thẩm Y Y: “Thịt heo băm sốt tỏi Tứ Xuyên.”
“Được thôi!” Nhị Bảo chạy rồi
Thẩm Y Y đi vào phòng khách, Lý Thâm đưa nước trên tay cho cô. Thẩm Y Y nhận lấy, sẵng giọng: “Con mới thi xong, anh không thể để nó nghỉ ngơi được sao?”
Lý Thâm ung dung nhìn vợ: “Anh nhịn nó lâu lắm rồi.”
Thẩm Y Y nghẹn lời: “...” Không cần nói đâu, cô biết mà!
Vì Nhị Bảo thi đại học, không chỉ mọi người trong nhà cung phụng cậu như hoàng thượng để chăm sóc cho tinh thần cậu mà Lý Thâm cũng đã hy sinh không ít, Nhị Bảo rất hay leo lên đầu anh ngồi. Không dễ gì mà kì thi đại học đã kết thúc rồi, anh ấy chắc chắn là nhịn không nổi nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-408.html.]
“Vợ, không phải em cũng vậy sao??” Lý Thâm dò xét Thẩm Y Y.
???
Thẩm Y Y ho khan một tiếng, ánh mắt lẩn tránh: “Không có!”
Lý Thâm nhìn cô rồi cười khẽ, dáng vẻ như đã hiểu rõ cô. Thẩm Y Y thấy không giấu được thì liếc anh một cái.
Cô thực sự đã nhịn Nhị Bảo lâu lắm rồi, tự cô thi đại học cũng không căng thẳng như thế này bao giờ. Lo lắng lâu như vậy, khó khăn lắm mới thả lỏng được, phải rèn giũa tính cách của Nhị Bảo thôi.
Hai vợ chồng yên tâm thoải mái ngồi ở phòng khách vừa xem tivi vừa ăn hạt óc chó.
Lực tay của Lý Thâm lớn, hai quả óc chó vừa vào trong tay, dùng sức bóp một cái, óc chó đã nát, lấy thịt quả óc chó bên trong đưa tới bên môi Thẩm Y Y. Thẩm Y Y vốn đang sợ tay anh bị thương, về sau phát hiện việc này đối với anh không hề tốn sức, bèn yên tâm thoải mái tựa vai của anh, hưởng thụ sự phục vụ của anh. Xem tivi đến mê mẩn, Lý Thâm đút cô cô ăn, chờ cô tỉnh táo lại mới nhận ra hạt óc chó gần như đều vào bụng của cô, cô có chút xấu hổ, bảo Lý Thâm cũng ăn. Lý Thâm thấy thế, chỉ chỉ gương mặt của mình. Thẩm Y Y thoải mái hôn vào.
Đúng lúc cha Lý, mẹ Lý dẫn Khoái Khoái, Lạc Lạc tiến đến, vừa khéo thấy cảnh này, mẹ Lý vội vàng che mắt Khoái Khoái, Lạc Lạc, che được đứa này không che được đứa khác, bọn nhỏ đã thấy, cười hì hì dùng giọng ngây ngô của trẻ con nói: “Mợ xấu hổ.”
Thẩm Y Y chỉ ước tìm được một cái lỗ để chui xuống.
Mẹ Lý cũng xấu hổ, kéo Khoái Khoái, Lạc Lạc: "Đi đi đi, chúng ta đi ra ngoài chơi."
"Khụ!" Cha Lý cũng ho một tiếng: "Đúng, lại đi ra chơi lát nữa!"
Khoái Khoái, Lạc Lạc đã bị hai ông bà nài ép lôi kéo đi.
Thẩm Y Y: "..."
Cô đỏ mặt trừng mắt với Lý Thâm, đều tại anh!
Da mặt Lý Thâm dày, mặt không đổi sắc, đưa một cục óc chó đã lột cho cô, Thẩm Y Y nhận nhét vào trong miệng anh, sẵng giọng: “Anh tự ăn!”
Lý Thâm ăn xong mới thấy lạ nói: "Vợ, sao da mặt en còn mỏng như thế? Không phải đã thấy lần rất nhiều lần sao?”
"Anh còn không biết xấu hổ nói vậy?" Thẩm Y Y tức giận lại muốn đánh anh: "Anh cho rằng ai cũng có da mặt dày như anh à?"
"Để anh xem thử xem.” Lý Thâm vươn tay bóp mặt của cô.
"Đừng làm rộn." Thẩm Y Y cản anh: "Không đùa giỡn, bị mấy đứa nhỏ bắt gặp được sẽ không tốt!”
Lý Thâm thế mới thôi, sâu xa nhìn xem cô: "Vợ, anh cảm thấy rất không tiện!"
Thẩm Y Y cho là phản ứng ngóc lên của anh nên không tiện, không nhịn được nhìn xuống: "Không thể nào?" Cô không có làm cái gì cả, chẳng phải chỉ hôn anh một cái thôi sao? Chẳng lẽ tuổi tác của anh càng lớn, sẽ càng không chịu nổi sao...
Không đúng, đâu có phản ứng ngóc lên!
Thẩm Y Y bỗng nhiên ngẩng đầu, anh gạt em?
Lý Thâm nhìn cô nghĩ sai, im lặng nhìn cô: “Em đang suy nghĩ cái gì? Không tiện mà anh nói không phải là cái không tiện đó!”
Thẩm Y Y cười ha ha hai tiếng, kiên quyết không thừa nhận mình nghĩ sai: "Vậy chính là anh cố ý dẫn dắt em nghĩ theo hướng đó!"
Được!
Lý Thâm hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, kéo cô đi.
Nhiều khi Thẩm Y Y đều ỷ vào Lý Thâm yêu cô, chiều cô mà chiếm hết thượng phong ở trước mặt Lý Thâm, nhưng chỉ có một điều, khiến cô sẽ nhận thua rất nhanh. Ví như lúc này, lúc mà Lý Thâm kéo cô vào trong phòng!
"Ôi ôi ôi?" Thẩm Y Y cho là anh làm thật, vội vàng ngăn cản anh: "Em nói đùa, anh Thâm, anh bình tĩnh một chút, tất cả mọi người còn ở đây, chẳng mấy chốc là ăn cơm rồi, anh nghĩ ngộ nhỡ... Vậy không dễ coi đâu!"
Nói xong, bọn họ đã vào trong phòng, Lý Thâm còn thuận tay đóng cửa lại.
Thẩm Y Y: "..." Cô sợ rồi, tới gần Lý Thâm, áp sát tai nói nhỏ vài câu.
"Thật?" Đôi mắt đen huyền của Lý Thâm ánh lên ánh sáng nhạt.
"Thật!" Thẩm Y Y liên tục gật đầu, trong lòng khóc không ra nước mắt, cô hôm nay xem như cắt đất bồi thường!
"Vậy anh nói không tiện rốt cuộc là ý gì?" Nhớ tới Lý Thâm, Thẩm Y Y hỏi.
"Em nghĩ xem?" Lý Thâm hỏi lại.
Thẩm Y Y suy nghĩ một lát, thử dò xét nói: "Là bởi vì vừa rồi cha mẹ tiến đến... Anh là cảm thấy nhiều người không tiện?"