Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 431
Cập nhật lúc: 2024-09-01 13:01:23
Lượt xem: 536
Đại Hoa nhếch miệng cười, cô ấy thích nói chuyện phiếm với người bạn giống như thím hai: "Được, cháu biết chú hai tốt. Đợi chút nữa cháu sẽ đi nói với chú hai là thím khen chú ấy tốt!"
"Nói đi." Thẩm Y Y không thèm để ý nói: "Vợ chồng chú thím, mấy lời dỗ ngon dỗ ngọt này không biết đã nói bao nhiêu lần, đã sớm sẽ không xấu hổ rồi, chỉ là, cháu dám nói không?"
Đại Hoa cứng đờ, bây giờ cô ấy đã không phải là cô bé nữa rồi, khi đối mặt với người thím hai bề ngoài trông không lớn hơn cô ấy bao nhiêu lại còn rất thân thiện thì cô ấy có thể thoải mái chút, nhưng khi đối diện với chú hai có khí thế lạnh lẽo, bình tĩnh… cô ấy không dám!
Thẩm Y Y biết thừa, đắc ý liếc nhìn cô ấy một cái, không hề tự giác cảm thấy đã lôi chồng ra hà h.i.ế.p người khác.
Đại Hoa không tức giận, ngược lại vui vẻ vì bầu không khí giữa cô ấy và thím hai càng nhẹ nhàng, hài hòa hơn, cười không ngậm miệng được, cô ấy thích thím hai Thế này.
Thái độ Đại Hoa kiên quyết, Tào Dũng chân thành thẳng thắn, bác gái Tào ăn nói khéo léo, cuối cùng cha Lý, mẹ Lý không thể phòng thủ được bao lâu. Mẹ Lý đã trông cậy vào Thẩm Y Y, kết quả bà phát hiện Thẩm Y Y cũng không có ý phản đối, cũng thỏa hiệp.
Ngày nghỉ của Đại Hoa và người nhà họ Tào cũng không nhiều, ở thủ đô hai ngày đã phải lên đường rồi.
Cha Lý, mẹ Lý cũng biết chuyện Hà Chiêu Đệ yêu cầu lễ hỏi giá trên trời, tức giận đến mức mắng to Hà Chiêu Đệ, Lý Đại Bân một trận. Có điều về mặt lễ hỏi thì không hề chịu nhún nhường thế, hỏi Tào Dũng có thể cho bao nhiêu. Tào Dũng cũng nghiêm túc, nói thẳng có thể cho hai ngàn, khiến cha Lý, mẹ Lý giật nảy mình. Mặc dù nhà mình làm ăn điều kiện tốt, nhưng nhà họ Tào là gia đình thế nào bọn họ đã hiểu rõ rồi, Tào Dũng chỉ là một thợ sửa máy móc, có kiếm nhiều hơn nữa một tháng cũng chỉ được tiền lương sáu, bảy mươi đồng, còn có một đứa con trai phải nuôi. Kể cả bớt ăn bớt mặc, ít cũng phải tích năm, sáu năm, bỏ ra hai ngàn đồng... Thật là đã bỏ hết cả tiền vốn!
Đừng nói cha Lý, mẹ Lý, ngay cả Đại Hoa cũng giật nảy mình, ngay trước mặt cha Lý, mẹ Lý nói: "Anh điên rồi?"
"Anh không điên, nếu như hai ngàn đồng có thể khiến người nhà em yên tâm giao em cho anh, vậy anh sẽ cam lòng." Tào Dũng nói.
Bác gái Tào muốn nói cái gì, mặc dù bà ấy rất thích Đại Hoa, cũng cảm thấy Tào Dũng không tương xứng với cô ấy, dù sao Đại Hoa coi như là có một người mẹ thế thì cô ấy cũng có công việc chính thức, được lãnh đạo trọng dụng, bây giờ học xong trung cấp nghề trở lại nhà máy may mặc, tiền lương còn cao hơn Tào Dũng, tiền đồ tươi sáng hơn Tào Dũng, chưa lập gia đình, chưa sinh dục, dáng dấp cũng không tệ, chỉ cần Đại Hoa muốn, còn nhiều người đàn ông điều kiện tốt hơn Tào Dũng tranh nhau cưới cô ấy. Nhưng hai ngàn đồng là toàn bộ gia sản của Tào Dũng, cho dù Đại Hoa có tốt hơn nữa thì cũng phải cam đoan rằng mình được ăn no uống say trước...
Có điều, bác gái Tào nhìn cha Lý, mẹ Lý còn có Lý Thâm, Thẩm Y Y, nói không chừng hai ngàn đồng đối với bọn họ có khả năng cũng không đáng là bao. Ngẫm nghĩ, vẫn ngậm miệng.
Được rồi, Tào Dũng không phải con trai của bà ấy, có một số việc có thể giúp khống chế, có một số việc không thuộc sự quản lý của bà.
Thẩm Y Y nghe thấy lời Tào Dũng, không nói gì, hóa ra đây cũng là một người yêu mụ mị đầu óc.
Cha Lý, mẹ Lý nghe thế thì rất vui mừng, cha Lý chốt: "Hai ngàn thì thôi đi, một ngàn được rồi, năm trăm cho cha mẹ Đại Hoa năm trăm giữ cho Đại Hoa!"
"Năm trăm cho chú hai thím hai đi." Đại Hoa lập tức nói, còn cho một lý do không có kẽ hở: "Tiền đi học của con là mượn của thím hai, công việc cũng là nhờ phúc của thím hai tìm được, nên cho Thím hai."
Việc này đám người không có ý kiến, nhìn về phía Thẩm Y Y.
"Cho thím làm gì?" Thẩm Y Y không cần, nói: "Tiền đi học của cháu ông nội đã trả lại cho thím rồi, công việc thì không phải so đo, đều là người một nhà."
Cuối cùng Đại Hoa cũng không thể thuyết phục Thẩm Y Y nhận tiền, còn bị cha Lý gọi vào nhà. Ông trả lại một nửa tiền lương mỗi tháng trước kia cho cô ấy hết, cộng lại hơn một ngàn đồng.
Đại Hoa: "Không được, con không thể nhận, lúc trước con đã hứa với thím hai là phải cho ông nội, sao con có thể đòi về được? Không được, nếu thím hai biết sẽ nhìn con như thế nào?"
"Con thật sự cho rằng thím hai con muốn bảo con hiếu kính ông à? Thím hai con là sợ tiền lương của con đều bị mẹ con thu lại hết, cho nên mới nói như vậy.” Cha Lý cười: “Ông nội biết dụng ý của thím con, nghĩ là đến khi con kết hôn không thể không có cái gì, trước hết giúp con thu lại, hiện tại con đã kết hôn, đương nhiên muốn đưa lại cho con.”
Đại Hoa sững sờ, tỉnh táo lại, nháy mắt mấy cái, có nước mắt muốn tuôn ra, nức nở nói: "Ông nội, mọi người thật tốt!"
Cha Lý vỗ vỗ vai Đại Hoa: “Ông nội biết con là đứa trẻ tốt, trước kia thật sự là vất vả cho con. Sau này lập gia đình rồi thì phải chuyên tâm chăm sóc gia đình nhỏ của mình, việc khác không cần quan tâm."
Đại Hoa vừa lau nước mắt vừa gật đầu: "Ừm!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-431.html.]
Bên ngoài, Thẩm Y Y cũng hàn huyên với Tào Dũng hai câu: "Hiện tại việc làm ăn của nhà máy may mặc vẫn tốt chứ chứ?"
"Rất tốt.”
"Cực kỳ tốt." Tào Dũng còn chưa nói hết lời, bác gái Tào đã cướp lời nói, bà ấy tưởng là Thẩm Y Y nghe ngóng công việc của Tào Dũng là sợ công việc của Tào Dũng liệu có xảy ra biến động hay không, dù sao hai năm nay có rất nhiều nhà máy đều ngừng lương giữ chức, vội nói: "Y Y, cháu không biết, rất nhiều nhà máy trong thị trấn đã có không ít người đình công rồi, chỉ còn mỗi nhà máy may mặc! Lãnh đạo của bọn họ thông minh lắm, chặt đứt nghiệp vụ của chỗ khác, chuyên sản xuất vải vóc, còn hợp tác với một nhãn hiệu thời trang nào đó ở thủ đô. Ôi chao, công việc làm ăn càng ngày càng tốt, còn trở thành nhà máy đứng nhất trong thị trấn của mấy bác!”
"Bác gái." Tào Dũng có chút xấu hổ, vội vàng gọi bác gái Tào, nói: "Nhãn hiệu tên là Bái Khiêu Nhất, chính là thím hai làm..."
???
"Hả?" Bác gái Tào ngẩn người.
Tình huống này quả thực khá buồn cười, Thẩm Y Y nín cười, nói với Tào Dũng: "Anh có kỹ thuật, coi như không có công việc ở xưởng may thì cũng chưa chắc không thể mưu sinh."
Tào Dũng gãi đầu một cái, nói: "Hiện tại rất nhiều nhà máy đã đóng cửa rồi, coi như tôi có kỹ thuật, bọn họ cũng chưa chắc sẽ gọi tôi.”
"Không phải, ý của tôi là tự mình làm một mình." Thẩm Y Y nói: "Mở một cửa hàng sửa chữa.”
"Đó chẳng phải là…” Tào Dũng hơi giật mình: "Chẳng phải là làm chui sao?"
"Hiện tại đầy đường đều buôn bán thức ăn đồ mặc…” Không đợi Thẩm Y Y mở miệng, mẹ Lý đã cướp lời nói: "Nếu như là thật thì quốc gia đã sớm quản lý rồi, mở cửa hàng sửa chữa thì đã sao? Có giấy chứng nhận là được, cháu yên tâm đi, Y Y là người học ngành kinh tế ở Bắc Đại, chuyên học cái này, sẽ không nói lung tung."
Giọng điệu của mẹ Lý rất kiêu ngạo, bác gái Tào hâm mộ nhìn bà mấy lần.
Tào Dũng cũng lập tức tin mấy phần, chỉ là…: "Cửa hàng sửa chữa khác với ăn, mặc mà?”
"Hiện tại kinh tế càng ngày càng tốt rồi, xe đạp, tivi, máy thu thanh, các loại hình đồ điện gia dụng, đồ dùng trong nhà khẳng định sẽ được phổ biến rộng rãi, đồ dùng trong nhà, đồ điện gia dụng sẽ có nhu cầu sửa chữa.” Thẩm Y Y nói: “Nếu anh có hứng thú, có thể đi trở về khảo sát rồi lại tính sau."
"Được." Tào Dũng gật đầu, ghi nhớ việc này trong lòng.
Bọn họ đã trở về rồi.
Cuối năm sẽ kết hôn, không có mở tiệc rượu, bởi vì Hà Chiêu Đệ nói cô ấy không gánh nổi người này, chỉ người hai nhà đến tiệm cơm ăn bữa cơm, nửa đường Hà Chiêu Đệ còn bị tức giận đến mức vào bệnh viện.
Cuối năm năm 1981, là nhóm sinh viên đầu tiên tốt nghiệp sau khi khôi phục kỳ thi đại học Mặc dù Thẩm Y Y tốt nghiệp trước thời hạn, nhưng lúc bạn cùng lớp tốt nghiệp, cô đã được mời trở về, cùng chụp một tấm ảnh tốt nghiệp, còn làm đại biểu sinh viên lên đài phát biểu.
Lý Thâm, cha Lý, mẹ Lý và bọn nhỏ đều đi tham dự, mẹ Lý và bọn nhỏ hướng ngoại đều vỗ tay đến mức đỏ lên, vừa hào hứng vừa kích động.
Trần Hồng Tinh chỉ vào tường “sinh viên vinh dự”, nói với Thẩm Y Y, hi vọng có thể thấy được cô trên bức tường này, Thẩm Y Y cười nói đợi thêm mấy năm.
Trần Hồng Tinh nhếch miệng cười, nói bà ấy sẽ chờ.
Hoàng Mai cũng tốt nghiệp, dựa theo kế hoạch, cô ấy được sắp xếp về quê làm giáo viên ở một trường trung học. Trước đêm kí tên xác nhận, cô ấy chạy tới chỗ Thẩm Y Y nói cô ấy không muốn đi về làm việc, muốn ở lại xây dựng trung tâm dạy học, sẽ đón chồng và con cái lên đây. Về phần vấn đề học tập và hộ khẩu của con, cô ấy hiện tại làm việc có liên quan đến giáo dục nên tìm trường học để con dự thính không khó, về phần hộ khẩu, bây giờ cô ấy đang lập nghiệp, lại còn nộp thuế ở thủ đô nên có được hộ khẩu chỉ là vấn đề thời gian.
Thẩm Y Y tán thành hai tay, Hoàng Mai đã quả quyết từ chối công việc ở trường trung học, chờ trở về ăn tết sẽ đón chồng và con lên.
Ngô Tiểu Mạn bởi vì Thẩm Vũ Hoành từ chối lời lệnh điều về thủ đô nên hộ khẩu của Ngô Tiểu Mạn cũng không thay đổi, công việc được sắp xếp về cục Giáo Dục thành phố nào của tỉnh Tân Cương.