Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 446
Cập nhật lúc: 2024-09-01 13:07:54
Lượt xem: 489
Mấy lãnh đạo sáng mắt lên: “Cách gì?”
“Sản nghiệp trụ cột trong huyện là nông nghiệp, sản xuất nhiều lương thực, lương thực có thể gia công thành thực phẩm phụ, vậy sao không phát triển ngành lương thực phụ chứ?” Thẩm Y Y thăm dò: “Vừa có thể điều chỉnh kết cấu lực lao động trong huyện, cũng có thể để lương thực trong tay nông dân bán ra được, trong tay có tiền, dĩ nhiên lực mua sắm cũng tăng theo.”
Mọi người vốn ôm đầy hi vọng lại thở dài một hơi, một chủ nhiệm văn phòng nói: “Thẩm tổng, phát triển ngành thực phẩm phụ đương nhiên được, nhưng chúng ta không có kỹ thuật viên chuyên nghiệp…được thôi, cái này trả giá cao có lẽ có thể mời tới, nhưng chúng ta không có con đường tiêu thụ hàng, đây là cái quan trọng nhất, không có đường tiêu thụ thì không bán ra được, không thể tự sản xuất tự mua, điều này vốn không có ích gì với sự phát triển kinh tế.”
Thẩm Y Y như có trầm tư: ‘Nếu có thể giải quyết vấn đề đường tiêu thụ thì sao?”
Cô đứng tên siêu thị, có thể giải quyết một phần đường tiêu thụ, ngoài ra, trên tay cô còn có một món lợi khí lớn là nhà máy thực phẩm số một, trên nền tảng hợp tác đôi bên cùng có lợi, nếu nhà máy thực phẩm số một nguyện ý chia một chén canh với huyện Phúc, vấn đề nan giải đường tiêu thụ của huyện Phúc cũng được giải quyết dễ dàng!”
“Thật sao?” Thẩm Y Y vừa dứt lời, ánh mắt của tất cả mọi người lần nữa dồn về phía cô.
“Tôi chỉ giả thiết, không phải nhất định có thể giải quyết.” Thẩm Y Y nói: “Muốn giải quyết chuyện này chắc chắn cần mọi người nhượng lợi, hơn nữa tôi có điều kiện!”
“Nhượng lợi là chắc chắn, cái này có thể bàn.” Hoàng Vệ Quốc kích động nói: “Còn điều kiện của cô là gì?”
“Điều kiện của tôi là nếu chuyện thành, công xưởng thực phẩm phụ phải xây ở thôn Thanh Thủy chúng tôi.” Thẩm Y Y cười híp mắt, tuy bây giờ ở huyện thành nào đó phát triển, nhưng là một phần tử của thôn Thanh Thủy, cô đương nhiên phải giành lấy phúc lợi lớn nhất cho thôn Thanh Thủy trong năng lực.
Yêu cầu này của Thẩm Y Y không tính là làm khó người khác, điều kiện các phương diện của thôn Thanh Thủy đều khá phù hợp điều kiện xây dựng nhà máy.
“Được!” Huyện trưởng là một người sảng khoái, lập tức đồng ý!
Ngược lại có một lãnh đạo nêu ra ý kiến: “Nhưng đường của thôn Thanh Thủy…”
“Sửa!” Hoàng Vệ Quốc được coi là người đứng thứ hai trong huyện cũng đập bàn, hưng phấn nói với Thẩm Y Y: “Chỉ cần cô có thể giải quyết chuyện đường tiêu thụ, nhà máy thực phẩm phụ xây ở thôn Thanh Thủy, đường do chính phủ bỏ tiền sửa!”
Dù sao thôn Thanh Thủy không quá xa huyện!
“Được!” Thẩm Y Y hài lòng.
Bữa cơm này ăn rất lâu, sau khi ăn xong, Thẩm Y Y lại được mời đi thị sát thị trường, họ còn chưa từ bỏ kế hoạch để Thẩm Y Y đầu tư.
Thẩm Y Y cũng không từ chối, nếu sau này huyện Phúc thật sự phát triển, đầu tư là chuyện đôi bên cùng có lợi.
Chạng vạng lại ăn cơm cùng các lãnh đạo, Thẩm Y Y mới về nhà.
Các lãnh đạo muốn đưa cô về.
“Thật sự không cần.” Thẩm Y Y nói: “Tôi đạp xe đạp về, xe đạp này là mượn của trưởng thôn thôn chúng tôi, tôi phải đạp về trả!”
“Cái này đơn giản!” Lãnh đạo huyện vung tay: “Tôi bảo người đạp về cho cô!”
Còn thoái thác nữa thì đúng là không biết tốt xấu, Thẩm Y Y liền đồng ý.
Cha mẹ Lý ở nhà tìm một người già trong thôn thương lượng ngày Tiểu Bảo tế tổ, người già phụ nữ trong thôn ăn cơm xong cũng chạy tới, rất náo nhiệt, nhìn thấy có xe tới, đều tò mò nhìn sang, nhìn thấy Thẩm Y Y theo mấy lãnh đạo từ trên xe xuống.
Mọi người: ???
Nếu họ không nhìn lầm, đó là huyện trưởng nhỉ?
Thẩm Y Y vừa xuống xe đã nhìn thấy Hà Hải Vinh, sợ ông ta không thấy xe sẽ lo lắng, dù sao bây giờ một chiếc xe đạp đối với rất nhiều người mà nói vẫn là món đồ xa xỉ, lập tức nói: “Chú, xe đạp của chú lát nữa tôi sẽ trả chú.”
Hà Hải Vinh nhìn thấy nhiều lãnh đạo như vậy đưa Thẩm Y Y về cũng ngơ ra, vô thức muốn nói không cưỡi về cũng được, phản ứng lại đó là xe đạp nhà mình, thứ quý giá, lại vội ngậm miệng: “Được được, muộn chút cũng được!”
“Yên tâm đi, lão Hà, biết đó là bảo bối của anh, chắc chắn sẽ trả cho anh!” Hoàng Vệ Quốc phụ họa.
Hà Hải Vinh mỉm cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-446.html.]
Huyện trưởng hỏi Thẩm Y Y: “Thẩm tổng, không có xe cô đi lại không tiện nhỉ? Hay là tôi đưa xe này cho cô dùng?”
“Không cần.” Thẩm Y Y cười nói: “Tôi có xe đưa đón, hôm nay tôi ra ngoài sớm, không đợi kịp người tới đón tôi, mới mượn xe nhà trưởng thôn.”
Huyện trưởng nghĩ lại, cũng đúng, nhà máy dệt là của cô, sao cô có thể không có xe đưa đón, bèn không cưỡng cầu.
Đợi sau khi họ rời đi, Thẩm Y Y vừa quay đầu liền nhìn thấy mọi người đang kinh ngạc nhìn mình, Thẩm Y Y sờ mặt: “Sao vậy?”
“Y Y, đó là huyện trưởng?” Hà Hải Vinh hỏi, đương nhiên ông ta biết huyện trưởng, ông ta chỉ là muốn xác nhận có phải mình hoa mắt không.
Thẩm Y Y gật đầu: “Ừm!”
Hà Hải Vinh: “…”
Những người khác cũng tỏ vẻ khó tin nhìn Thẩm Y Y, huyện trưởng đưa Thẩm Y Y về? Còn bày ra dáng vẻ ôn hòa cung kính?
Điều khiến họ chấn kinh hơn còn ở phía sau, ngày hôm sao, ngay cả thị trưởng cũng tới.
Người trong thôn: ???
Người trong thôn: !!!
Thế nhưng đây còn chưa phải điều chấn kinh nhất…
Một tuần quay về, ngày nào Thẩm Y Y cũng đi sớm về khuya, cuối cùng ngày Tiểu Bảo tế tổ mới không chạy ra ngoài.
Hôm đó ngoài người trong thôn, huyện và thành phố cũng có không ít lãnh đạo tới dự tiệc.
Ngồi cùng với nhiều lãnh đạo lớn như vậy, các thôn dân đều có hơi sợ hãi bất an, nhưng tai của họ vẫn rất nhạy…
Họ thế mà lại nghe thấy có vài lãnh đạo uống nhiều nói sẽ xây nhà máy ở thôn họ!!
Đây không phải là một thôn dân nghe thấy, đây là điều rất nhiều thôn dân đều nghe thấy!
Lòng kích động không thể kiềm chế được, họ không dám hỏi lãnh đạo, Thẩm Y Y bị lãnh đạo bao vây, họ cũng không dám vượt qua lãnh đạo đi tìm Thẩm Y Y, chỉ có thể mong mỏi nhìn bọn họ…
Trong đó bao gồm cha mẹ Lý!
Hai người họ còn kích động hơn bất cứ ai, bởi vì họ nhớ tới lời Thẩm Y Y nói với Lương Quân ở trên xe hôm qua về, hôm đó Lương Quân hỏi cô có ý phát triển kinh tế huyện thành không, khi đó cô không có trả lời trực diện!
Lương Quân cho rằng cô không có cách, nhưng họ đã sống với Thẩm Y Y nhiều năm như vậy, dĩ nhiên phải hiểu cô hơn Lương Quân.
Nghĩ lại, khi đó sau khi Thẩm Y Y hỏi vấn đề lương thực, chắc đã có suy nghĩ sơ bộ, chỉ là khi đó cô không thể chắc chắn cách này khả thi không, mới không nói ra, nói đùa với Lương Quân cho qua.
Các thôn dân ở đây không hỏi được Thẩm Y Y, chạy tới thăm dò cha mẹ Lý: “lãnh đạo nói xây dựng nhà máy, chuyện này có phải thật không? Vợ thằng hai nhà chú thím mấy hôm nay ngày nào cũng đi chung với lãnh đạo, quay về có tiết lộ gì với chú thím không?”
“Cái này chúng tôi cũng không biết, chuyện công việc nó đều không nói với chúng tôi.” Cha Lý sợ mẹ Lý nói gì không nên nói, vội vàng nói.
Mẹ Lý đã không kiềm chế được vui mừng, nhưng bà cũng biết chuyện này còn chưa định xuống, không thể nói quá chắc chắn: “Đúng đúng đúng, trong công việc chúng đều không thích nói với chúng tôi, nói rồi chúng tôi cũng không hiểu, nhưng có một điểm mọi người yên tâm, Y Y nhà chúng tôi bênh vực người nhà nhất, nếu thật sự có chuyện này, chắc chắn nó sẽ thiên vị thôn chúng ta!”
Thôn dân: !!!
Chắc chắn đã uống một viên thuốc định tâm!
Đặc biệt là Hà Hải Vinh, là trưởng thôn, con đường tin tức của ông ta tốt hơn thôn dân bình thường nhiều, từ hai ngày trước ông ta đã nhận được tin tức ngoài luồng nói huyện sẽ xây dựng nhà máy thực phẩm phụ, hơn nữa nhà máy thực phẩm phụ lần này khác với trước, không phải là huyện họ tự sản xuất tự mua, mà là sẽ hợp tác với nhà máy lớn ở thủ đô, bán tới khắp nơi trên cả nước, thậm chí là ra nước ngoài!
Nhà máy xây dựng ở thôn bọn họ…Thôn họ sắp phát đạt rồi!