Sống Lại Trở Về, Tôi Phá Đảo Showbiz - Chương 110
Cập nhật lúc: 2024-08-21 17:00:47
Lượt xem: 253
Ba người đều gật đầu, Lâm Nhàn mua một căn nhà, điều này dường như khiến họ sợ hãi.
Lâm Nhàn mỉm cười "Nếu thật sự không được, buổi chiều con đến ngân hàng rút chút tiên ra?"
Tôn Mạn Hoa người đang mơ mơ hồ hồ hỏi "Rút tiền làm cái gì?"
Lâm Nhàn "Để làm cho mỗi người một cái giường Giúp cả nhà ta thử qua cảm các ngủ trên tiền là như thế nào."
Tôn Mạn Hoa, Lâm Thanh, Lâm Phong _...'
Ngày hôm sau, khi Tôn Mạn Hoa lại bị Lâm Nhàn kéo lên xe lần, bà đã bình tĩnh lại.
Vào ngày này, Lâm Nhàn vẫn đồng thời đưa Lâm Phong và Lâm Thanh đi cùng, gọi một chiếc xe hơi sang trọng và hướng đến thành phố Thông Đài.
Hôm nay, Lâm Nhàn cùng một số chuyên gia hẹn gặp.
Bởi vì chuyên gia này đến từ Kinh Đô để tư vấn trong một tuần và không ở lại lâu nên rất khó để lấy được số khám bện. Lâm Nhàn vẫn nhờ Tiền Tường Vân giúp đỡ. Đừng nhìn Tiền Tường Vân có vẻ nghèo nghèo hê hê, nhưng quả thực anh có không ít nhân mạch.
Cho dù là số thứ tự của bệnh viện thành phố Thông Đài, anh ấy cũng có thể lấy cho bạn một cái, nhưng bệnh viện rất đông nên Lâm Nhàn đã bảo Lâm Phong và Lâm Thanh tìm một chỗ ngồi ở tầng một.
Sau đó, cô đưa Tôn Mạn Hoa lên lầu gặp bác sĩ, bởi vì trước đã có tính toán, nên cô vừa lên lâu đã đến lượt mình. Lâm Nhàn liên mang theo mẹ vào thăm khám, người khám là một bác sĩ lớn tuổi, mái tóc hoa râm màu xám và đeo kính.
Đầu tiên, ông xem xét trường hợp của Tôn Mạn Hoa, sau đó nói "Tình hình không ổn lắm, tôi đề nghị điều trị bảo tồn."
Lâm Nhàn "Tôi biết, nhưng bà ấy đã lâu không có tái khám, tôi lo lắng bệnh càng ngày càng nặng.”
Tôn Mạn Hoa chỉ cúi đầu không nói gì, dù biết tình trạng của mình nhưng mỗi lần đến bệnh viện, nghe bác sĩ nói những lời này, đương nhiên trong lòng bà sẽ dâng lên một loại tuyệt vọng.
Lý do khiến bà không muốn c.h.ế.t không chỉ là vì luyến tiếc cuộc sống mà còn là vì luyến tiếc ba đứa con của mình.
Nếu sự sống và cái c.h.ế.t là do bản thân, thì làm sao bà có thể bằng lòng để ba đứa con của mình sống cuộc sống như vậy?
Khi cuộc đời của Tôn Mạn Hoa sắp kết thúc, con trai bà vẫn như cũ không học vấn không nghề nghiệp, chỉ muốn đi làm khắp nơi. Cậu vẫn chưa hiểu rằng trình độ học vấn sẽ trở thành bước đệm tối thiểu để có một cuộc sống tốt đẹp hơn trong tương lai.
Bản thân Tôn Mạn Hoa lúc đầu cũng không học, chỉ học có một năm thì bị gọi về nhà giúp việc.
Ngày nay xã hội phát triển, bà vẫn chưa biết sử dụng điện thoại di động, khi kết bạn, bà phải đợi con trai và con gái tan học mới hỏi cách thêm bạn.
Nạn mù chữ khiến xã hội này khó có thể tiến lên, hoàn cảnh càng phát triển thì nó càng được phản ánh một cách chân thực nhất.
Vì vậy, bà cũng sẽ cho rằng con trai mình chỉ mới học hết cấp 2. Về sau, cậu, có phải hay không sẽ giống chính mình? Còn cô con gái thứ hai, ngày nào cũng chăm chỉ học tập nhưng thường xuyên về nhà với những vết thương.
Bà đã kéo thân hình bệnh tật của mình đến trường hỏi, nhưng giáo viên chỉ trả lời rằng Lâm Thanh thường xuyên đánh nhau ở trường, thay vì nói con bé có bị bắt nạt hay không. Không bằng hỏi thẳng bà con bé bắt nạt ai cho rồi.
Khi Tôn Mạn Hoa quay người rời đi, bà vẫn nghe thấy giáo viên phía sau nói Đúng là cha mẹ như thế nào liền dạy dỗ ra con cái y như vậy
Bà lau nước mắt nhưng phải kìm lại cơn tức giận. Con gái chỉ còn một năm ở trường, bà lại sắp chết, còn có thể chọc ra phiền toái gì?
Về phần con gái lớn, nó mới là đứa khiến bà thực sự lo lắng nhất.
Một thế giới như ngành giải trí nhìn từ bên ngoài vào có vẻ hào nhoáng nhưng bà chỉ cần hỏi người ta một chút là biết được giới đó bẩn thỉu đến mức nào.
Chính là ở trong vòng này sẽ xem coi ai nổi hay không nổi tiếng. Con gái bà lại không nổi tiếng chút nào, công ty cũng không giúp đỡ gì, chẳng bao lâu, liền bị cư dân mạng hắc nước bẩn vào người.
Bà thường gọi video với con gái và thấy con mình ngày một xấu đi, quầng thâm dưới mắt ngày một nặng hơn.
Làm sao bà có thể sẵn sàng chỉ tiêu số tiền mà nó vất vả kiếm được để chữa bệnh cho mình?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-tro-ve-toi-pha-dao-showbiz/chuong-110.html.]
Đầu năm nay, bà biết cuộc đời mình không còn kéo dài được bao lâu nữa nên dứt khoát dành dụm hết tiên cho con. Nghĩ rằng, có lẽ một ngày nào đó đây có thể là đường lui cuối cùng của con gái bà.
Cũng may, bà đã chịu đựng được tới khi Nini hết khổ.
Tôn Mạn Hoa siết chặt góc áo, ba đứa con đều có quan hệ rất tốt với nhau, có Nini ở đây, Thanh Thanh và Tiểu Phong cũng không cần phải chịu ủy khuất nữa.
Bà biết điều đó và thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại phát hiện chính mình vẫn chưa muốn chất.
Bà muốn nhìn thấy ba đứa con của mình nhiều hơn và quan sát quá trình chúng lớn lên, nhìn Tiểu Phong của bà vào được một trường trung học tốt, nhìn Thanh Thanh vào một trường đại học tốt, nhìn thấy Nini con bé... kết hôn và bắt đầu một gia đình mới.
Nhưng chính là, sinh tử có mệnh, không phải do bà quyết định.
"Vậy chúng ta lại làm thêm một số kiểm tra nữa nhé?" Bác sĩ cúi đầu viết rất nhiều chỉ định, sau đó nói "Xét nghiệm m.á.u ở tầng hai, khu B đối diện, còn những nơi khám khác thì có thể hỏi các y tá bên ngoài, họ sẽ nói cho cô biết."
Ông ấy nhìn xuống tờ hồ sơ bệnh án và nói "Đừng ngừng hóa trị. Có vẻ như đã lâu rồi bà ấy chưa đến bệnh viện phải không?” Lâm Nhàn nhìn lại mẹ cô, sau đó mỉm cười nói với bác sĩ "Người già, sợ tới bệnh viện cũng là chuyện bình thường."
Vị bác sĩ già không đồng ý "Là một người con, chẳng lẽ không có thời gian đi cùng bà ấy đến đây sao? Với trường hợp của bà ấy, tốt nhất là không được dừng hóa trị." Ông chưa nói tới hậu kỳ ung thư gan, các tế bào sẽ phát triển thành bao nhiêu khối và hóa trị chỉ là nhằm kéo dài sự sống của bà ấy.
Nhìn thấy Lâm Nhàn cùng Tôn Hoa rời đi, bác sĩ già lắc đầu. Lần nào gặp bệnh nhân mắc loại bệnh ung thư này ông cũng đành bất lực
Người bệnh tự sa ngã cơ hồ đã là một chuyện bình thường, nhưng mà, liệu ai có thể trụ vững trước sự tấn công của tế bào ung thư?
Dù ông có thương tiếc cho người phụ nữ còn trẻ tuổi mà đã mắc căn bệnh này, nhưng thế giới chính là như vậy, và việc chấp nhận số phận có lẽ là lựa chọn cuối cùng của họ.
Hai tiếng sau, ông lại thấy hai mẹ con quay lại.
Lâm Nhàn cầm theo một túi tài liệu, trong khi mẹ cô yếu ớt đi theo phía sau
Bác sĩ thở dài, sau đó nhận lấy các xét nghiệm của bà và xem xét.
Than ôi, thật đáng thương
Thật đáng thương...
Hở?
Vị bác sĩ già sửng sốt, lông mày chậm rãi nhăn lại, sau đó ông ta tháo kính đọc sách ra và nhéo nhéo sống mũi, sau đó, lại đeo kính vào và nhìn kỹ từng tờ một.
Một lúc sau, tay ông bắt đầu run rẩy. Tôn Mạn Hoa thấy ông như vậy, bà càng run rẩy nhiều hơn.
Tôn Mạn Hoa "Bác sĩ, bác sĩ, tôi sắp đi rồi à?"
Bác sĩ già vội vàng quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tôn Mạn Hoa, hồi lâu sau mới hỏi "Bà gần nhất có nơi nào không thoải mái không?”
Tôn Mạn Hoa lắc đầu "Hai tháng nay, tôi tựa hồ càng ngày càng có tinh thân. Xuân về phản chiếu chăng?
Lâm Nhàn "Hồi quang phản chiếu”
Ông bác sĩ già mở to mắt, hỏi lại "Gần đây bà dùng thuốc gì?"
Tôn Mạn Hoa nói "Dược sĩ già Trung y ở làng bên có tiếng về y học cổ truyền Trung Quốc, sau khi uống thuốc ông ấy bốc tôi cảm thấy khỏe hơn rất nhiều"
Nghe vậy, bác sĩ già càng hưng phấn hơn, hỏi Tôn Mạn Hoa địa chỉ của dược sĩ trung y.
Lâm Nhàn "Trung y có tác dụng an thần, bổ khí, kỳ thực không tệ."
Sau đó, bác sĩ bắt đầu nói với Tôn Mạn Hoa "Trước tiên xin chúc mừng. Theo báo cáo khám nghiệm, tình trạng của bà..."
Tôn Tiên Hoa nín thở, vô cớ trong lòng dâng lên một tia hy vọng, có thể là do sự bất thường của bác sĩ, có thể là do ý thức sinh tồn sâu thẳm trong lòng con người.