Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại Trở Về, Tôi Phá Đảo Showbiz - Chương 161

Cập nhật lúc: 2024-08-23 16:29:21
Lượt xem: 239

Kể từ khi chương trình tạp kỹ "Love Is Here" kết thúc, Lâm Nhàn đã không gặp lại cô ấy nữa. Gặp nhau ở đây thực ra cũng không quá bất ngờ.

Trước đó Văn Sóc đã nói, Tô Kỳ và anh ấy là bạn học.

Cho nên Tô Kỳ nhất định cũng là người lớn lên ở thành phố An Diên, chạm mặt nhau chỉ là vấn đề thời gian.

Nhưng rõ ràng là Tô Kỳ không mong đợi được gặp lại hai người họ.

Không biết cô ấy đang nghĩ gì, cười lạnh, bước tới chào hai người, sau đó nhìn hai chân Văn Sóc đầy ẩn ý, khinh thường nói "Lúc trước xem tin tức, tôi thật sự không ngờ tới anh sẽ đứng lên."

Văn Sóc không thèm nhìn cô một cái, quay người cùng Lâm Nhàn rời đi.

Tô Kỳ lớn tiếng nói "Kha Vi sắp kết hôn."

Văn Sóc nghe, Lâm Nhàn sửng sốt và lập tức nhìn Văn Sóc. Trong mắt cô tràn đầy sự tò mò và ý muốn hóng chuyện.

Văn Sóc vội vàng lắc đầu, nhanh chóng phủi sạch quan hệ "Không, tôi cùng người họ Kha kia không có quan hệ gì."

Tô Kỳ tựa hồ muốn gieo rắc bất hòa giữa hai người, Văn Sóc vừa nói xong liền cười lạnh "Hai người suýt trở thành một cặp vợ chồng, còn nói không có quan hệ sao?"

Văn Sóc cũng ngạc nhiên hỏi cô "Tôi và Kha Vi mới gặp nhau có 10 phút, cô có nghĩ chúng tôi quen nhau không?

Tô Kỳ "..."

Lâm Nhàn càng tò mò hơn "Chỉ 10 phút để xác định cô dâu?” Văn Sóc lần đầu tiên tỏ vẻ xấu hổ nói "Chê cười rồi, đơn giản là hôn nhân sắp đặt mà thôi."

Lâm Nhàn hỏi "Tại sao sau này lại không thành?”

Văn Sóc tự giễu cười nói "Không phải tại vì chân gãy rồi sao?"

Lâm Nhàn sửng sốt "Xin lỗi."

Văn Sóc nhìn Lâm Nhàn, ánh mắt hơi cong "Sao lại xin lỗi?"

Cuối cùng, cả hai nhìn nhau và mỉm cười.

Tô Kỳ nhìn sự tương tác tự nhiên giữa hai người trước mặt, cuối cùng lẩm bẩm chửi rồi bỏ đi.

Lâm Nhàn cúi đầu nhìn đầu gối của Văn Sóc, hỏi "Anh không nghĩ tới việc quay lại sao? Anh đã có thể đứng lên rồi."

"Không cần." Anh nhìn khu mua sắm, nhiều người đi tới đi lui, nhẹ giọng nói 'Không phải thứ tôi muốn."

Với sự thay đổi CEO của Giai Dịch Gia, công ty cũng đã đưa ra một số chính sách mới.

Nhận thấy chính sách mới có nhiều tiến bộ, người đại diện Lâm Trân của Khang Băng cuối cùng đã quyết định thử tìm một cơ hội.

Cô đi thang máy một mình lên văn phòng CEO mà không đặt trước hay thông báo cho ai.

Vừa mở cửa, cô phát hiện đã hai ngày kể từ khi giám đốc mới nhậm chức, nhưng khung cảnh không có gì biến hóa, thậm chí giống như khi Trương Thiệu Thừa nắm quyên.

Tấm thảm sang trọng không gây ra tiếng động khi bước lên, rất mềm mại. Hai bên cửa có những cây xanh cỡ người lớn, được lắp trong những chậu hoa lớn đắt tiền, tạo thêm điểm nhấn cho cây trồng.

Trái tim Lâm Trân run lên, hoàn cảnh tương tự khiến cô muốn bỏ cuộc.

Nhưng nghĩ đến bộ dạng hôm nay của Khang Băng, cô nghiến răng nghiến lợi đi đến bàn làm việc trước cửa văn phòng.

"Xin chào."

Nghe thấy Lâm Trân chào hỏi, Giản Mộc Hạnh ngẩng đầu lên.

"Xin chào."

Giản Mộc Hạnh cũng rất lo lắng Không ngờ sau khi cô nghỉ ngơi trở về, bà chủ của mình đã ngay lập tức từ một nữ minh tinh trở thành giám đốc điều hành của công ty.

Và cô cũng chuyển từ trợ lý cuộc sống thành trợ lý công việc.

Chỉ có thân phận của người cô làm việc không giống nhau, đây là lần đầu tiên cô làm việc trước cửa, còn chưa nhận ra ai hết, cô sợ đó là một vị sếp lớn nào đó mà mình không quen biết nên tự nhiên căng thẳng.

"Tôi là người đại diện của Khang Băng, tên tôi là Lâm Trân. Tôi muốn gặp giám đốc mới, cho hỏi có được không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-tro-ve-toi-pha-dao-showbiz/chuong-161.html.]

Giản Mộc Hạnh cúi đầu tìm kiếm trên máy tính, rất nhanh đã tìm thấy Khang Băng và Lâm Trân. Họ đều là những người lâu năm trong công ty, đã ký hợp đồng với Giai Dịch Gia được 6 năm nhưng vẫn chưa tạo được dấu ấn.

Giản Mộc Hạnh nói "Xin chờ một chút."

Sau đó cô đứng dậy gõ cửa, nghe thấy tiếng đáp lại của Lâm Nhàn liền thò đầu vào nói "Bà chủ, có một người tên là Lâm Trân muốn gặp mặt."

Lâm Nhàn gật đầu, Giản Mộc Hạnh hiểu ý cô, quay lại và nói với Lâm Trân "Xin mời cô vào "

Lâm Trân nói lời cảm ơn rồi mở cửa bước vô.

Đây không phải là lần đầu tiên cô đến văn phòng này nhưng chưa bao giờ có kết thúc tốt đẹp khi đi ra. Lúc này đây, lần nữa bước vào văn phòng, khung cảnh vẫn như trước, sau bàn làm việc, cô nhìn thấy một người phụ nữ đang cúi đầu thao tác trên máy tính.

Bởi vì chỉ lộ ra đỉnh đầu, Lâm Trân còn chưa nhận ra đối phương, nhưng người kia cũng không lên tiếng, cô lại không dám tiến lên, chỉ ngơ ngác đứng ở cửa.

Mười phút tiếp theo, người phụ nữ đối diện đang cúi đầu làm việc, cuối cùng mới cười lạnh nói "Con trai, chúng ta đã giăng bẫy và bẫy ngươi đến chất."

Nói xong, cô đóng máy tính lại và nhìn Lâm Trân.

Sau khi nhìn thấy gương mặt của CEO mới, Lâm Trân sửng sốt và đầu óc liền trống rỗng.

Lâm Nhàn cười nói "Sao không ngồi xuống? Đứng ở cửa làm gì? Đến ngồi đi "

Lâm Trân không hề nghĩ tới điều này, cũng không hiểu sao một nữ minh tinh lại trở thành CEO.

Cô ngơ ngác đáp "À, được thôi."

Sau đó cô đi tới trước mặt Lâm Nhàn, ngồi xuống đối diện cô, Lâm Nhàn hỏi "Có chuyện gì vậy?”

Lâm Trân "Khang, chuyện của Khang Băng."

Lâm Nhàn cầm điện thoại trên bàn lên, nói với đầu dây bên kia "Mộc Hạnh, mời Khang Băng lên đây."

Lâm Trân nhanh chóng ngăn cản "Để tôi một mình nói "

Lâm Nhàn lắc đầu "Người trong cuộc không tới, thì không cần nói chuyện."

Lâm Trân im lặng, nhưng chỉ trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi như vậy, cô đã phát hiện ra Lâm Nhàn là người độc tài còn hơn cả Trương Thiệu Thừa.

Cô không khỏi có chút hối hận vì mình đến quá sớm, lẽ ra nên để người khác đi làm chuột bạch trước.

Không lâu sau, Khang Băng được Giản Mộc Hạnh đưa vào, nhìn thấy Lâm Trân quả thực đang ở chỗ Lâm Nhàn, Khang Băng có chút bất mãn, nhưng cậu vẫn ngồi xuống trước.

Mặc dù rất thất vọng với công ty nhưng khi nhìn thấy Lâm Nhàn, Khang Băng đã bị dọa đến mức cảm thấy lúng túng khi nói chuyện.

Đơn giản chào hỏi xong, Lâm Nhàn nhìn về phía Khang Băng, hỏi "Lần này hai người tới đây là vì nguyên nhân gì?”

Khang Băng “Không có gì.

Lâm Trân nhanh chóng ngắt lời "Có, có." Dù sao tới cũng đã tới rồi, nhất định phải thử

Lâm Trân đơn giản nói thẳng ý định "Lần trước chúng tôi đã nói đến việc phát hành đĩa nhạc cho Khang Băng, không biết công ty đưa ra quyết định như thế nào?" Lâm Nhàn mỉm cười "Với sự nổi tiếng của Khang Băng hiện tại, nếu ra đĩa nhạc sẽ không thể kiếm được tiền. Tuy tôi không muốn thừa nhận điều này, nhưng tình hình hiện tại người có lưu lượng mới có chỗ đứng. Khang Băng không có danh tiếng bên ngoài, việc phát hành album là một điều viển vông."

Lâm Trân nóng này, cô không ngờ rằng CEO mới cũng có ý tứ tương tự.

"Nhưng mà, giọng hát của cậu ấy thực sự rất hay, bài hát mới nhất gần đây cũng rất nổi tiếng khắp cả nước "

Lâm Nhàn hỏi ngược lại cô "Nghĩ lại 10 năm qua, ngoài những người nổi tiếng ra thì bây giờ có bao nhiêu ca sĩ trong suốt? Cuối cùng thì bài hát nổi nhưng người hát có nổi tiếng không?”

Thực tế đáng buồn là có rất nhiều tình huống ca khúc được yêu thích nhưng người hát nó lại không ai biết đến.

Người qua đường thì không quan tâm ca sĩ là ai. Những người theo đuổi ngôi sao đều đã có thần tượng của riêng mình.

Ngay cả ca sĩ như Tuyên Ngũ không có ngoại hình cũng đã tốn bao nhiêu nguồn lực, quảng bá cho chính bản thân mình?

Lâm Trân hiểu được điều này, cô thất vọng cúi đầu nhìn về phía chiếc bàn trước mặt, cảm thấy rất có lỗi với Khang Băng, nhưng cũng chỉ có thể nói "Tôi hiểu"

Lâm Nhàn gật đầu và hỏi lại "Khang Băng, cậu có bao giờ nghĩ đến việc bắt đầu lại không?”

Khang Băng sửng sốt và nhìn Lâm Nhàn một cách kỳ lạ.

Lâm Nhàn từ trong ngăn kéo lấy ra một bản hợp đồng, đẩy đến trước mặt hắn "Nếu cậu thật sự có năng lực, từ sân khấu này trổ hết tài năng đi "

Loading...