Sống Lại Trở Về, Tôi Phá Đảo Showbiz - Chương 163
Cập nhật lúc: 2024-08-23 16:29:26
Lượt xem: 127
Nụ cười của Lâm Trân vẫn còn trên khuôn mặt, nhưng đã kết thúc cuộc trò chuyện rồi sao? Cô ngẩn ngơ "À, cứ như vậy sao?"
Lâm Nhàn nhìn hợp đồng trong tay Khang Băng, hỏi "Bằng không thì sao? Tôi đã đưa qua hợp đồng, chỉ cần ký tên. Cô là người đại diện của cậu ấy, nên đi liên hệ thay cậu ấy. Cô có muốn tôi tự làm chuyện nào à?”
Lâm Trân lắc đầu "... Chuyện đó thì không cần."
Lâm Nhàn "Vậy hai người đi ra ngoài đi "
Khang Băng "..." Có cảm giác như mình bị bỏ rơi vậy.
Khi hai người bước ra khỏi văn phòng của Lâm Nhàn, Lâm Trân vẫn tỏ ra khó tin.
Cô cầm lấy bản hợp đồng của Khang Băng, nhìn thoáng qua rồi ngạc nhiên nói "Bản hợp đồng này..."
Khang Băng rất lo lắng, hỏi cô "Sao vậy?"
Lâm Trân đột nhiên vừa khóc vừa cười "Hợp đồng này thực sự công bằng."
Khang Băng '...'
Vì "chiếc bánh" này mà Lâm Trân và Khang Băng vẫn mơ hồ khi trở về tâng của mình.
Nhưng vừa ra khỏi thang máy, bọn họ đã gặp Quách Phàm Khải đến hỏi thăm tình hình.
Quách Phàm Khải nhìn thấy Lâm Trân đang lén lút giấu cái gì đó, liền đi tới hỏi "Chị, lúc lên tới nói cái gì?" Lâm Trân trợn mắt nhìn anh "Muốn biết thì tự mình hỏi đi."
Quách Phàm Khải túm lấy cô "Không, chị tiết lộ cho em với, giám đốc mới có dễ nói chuyện không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-tro-ve-toi-pha-dao-showbiz/chuong-163.html.]
Lâm Trân mỉm cười với anh "Làm sao tôi biết được điều này?"
Sau đó cô không để ý tới anh, đem Khang Băng đi, Quách Phàm Khải hừ lạnh một tiếng "Cứ giấu đi Chắc là có chuyện tốt, nếu không thì chị ấy đã phàn nàn từ lâu rồi."
Khang Băng cũng hỏi Lâm Trân "Tại sao chị không nói với anh ấy? Thực ra, Lâm tổng khá dễ nói chuyện."
Lâm Trân nhìn anh cười "Em ngốc à? Khi Lâm Nhàn nhậm chức, nếu cô ấy muốn nói đã nói từ lâu rồi. Cô ấy không nói, vậy tại sao chúng ta lại nói thay cô ấy? Hiện tại chúng ta là bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm . Cho nên cứ làm tốt bổn phận của mình là được "
nghĩa là nhận được lợi ích của người khác, thì chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.
Khang Băng tựa hồ chỗ hiểu chỗ không, nhưng Lâm Trân lại đưa tay chạm vào hợp đồng, cười ngốc nghếch "Âm Nhạc Hy Vọng Hoa Quốc" Khang Băng, ngoại hình của em không tệ, em còn hát hay. Chuyện này ổn rồi, chuyện này ổn rồi "
Nghe giọng nói lẩm bẩm của người đại diện, Khang Băng cũng cảm thấy có chút chua xót.
Sau khi Quách Phàm Khải ở bên kia trở về liền gọi điện cho Triệu Tiểu Thư "Anh xem chuyện này Có 8 phần là đã thành công, Lâm Trân là người có cái mồm to, em thấy đấy, hồi gặp Trương Thiệu Thừa trong miệng đã mắng chửi không ít. Nhưng hôm nay khi anh hỏi cô ấy về giám đốc mới, chỉ nhận được sự im lặng, chắc chắn đã hưởng được lợi ích gì rồi, nên mới ngậm chặt miệng như vậy?”
Triệu Tiểu Thư "Đó chỉ là bọn họ tới trước nên chiếm được lợi ích. Cho dù giám đốc mới thật sự cho Khang Băng bất kỳ tài nguyên tốt gì, chúng ta cũng chưa chắc có thể lấy được. Ở cái độ tuổi Khang Băng, cho dù là giám đốc mới có cấp cái gì thì có tác dụng sao?" Thực sự Giai Dịch Gia không có nhiều tài nguyên đáng để người khác để vào mắt.
Nhưng những người không nổi tiếng như họ thì không có quyền coi thường nó, cho dù là chương trình tạp kỹ không có người xem thì họ cũng cố gắng tham gia.
Khang Băng năm nay 29 tuổi, đã vào nghề được 6 năm. Coi như trong giới giải trí cũng thuộc hàng lão làng. Ở tuổi này, không thể đi con đường làm thân tượng nhưng nếu Khang Băng đi theo hướng diễn viên, lại không có năng lực. Như vậy còn có thể cứu được sao?
Triệu Tiểu Thư mỉm cười, lắc đầu nói "Để xem Nếu anh ấy có được lợi ích thì sẽ sớm biết thôi. Xem anh ấy được cái gì rồi nói sau "
Triệu Tiểu Thư cúp điện thoại, Quách Phàm Khải thở dài, không nói thêm nữa.
Lâm Nhàn có chút thời gian rảnh và cô gọi về nhà.
Mẹ Lâm vui vẻ nói "Nini, con có về ăn Tết không? Tết sắp đến rồi, mẹ sẽ chuẩn bị mấy món ngon cho con."