Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại Trở Về, Tôi Phá Đảo Showbiz - Chương 229

Cập nhật lúc: 2024-08-24 16:32:59
Lượt xem: 247

Văn Thục Ni vừa vào phòng làm việc, liền hỏi Văn Sóc "Anh có biết chuyện em họ mình bị đánh không?”

Văn Sóc nhắc nhở "Tôi không có em họ."

Văn lão phu nhân sửng sốt một chút, Văn Sóc vẫn bình tĩnh nói "Lúc tôi cắt đứt quan hệ, là cùng toàn bộ Văn gia cắt đứt quan hệ, tôi sống trên đời này, hiện tại cũng không có huyết thống người thân với ai."

Văn Thục Ni vô cùng tức giận hỏi anh " Huyết thống trong người anh đang chảy không phải là của Văn gia sao?"

Văn Sóc không nhìn bà mà quay sang hỏi bà cụ "Lần này bà tới đây là vì?"

Văn Thục Ni trợn mắt nói "Anh không muốn để ý tới tôi sao? Được rồi, không nói chuyện huyết thống nữa. Anh có biết Lâm Nhàn đánh Giai Dịch đến mức phải nhập viện không?”

Văn Sóc gật đầu " Tôi biết."

Văn Thục Ni sửng sốt "..."

Hướng Quân '...' Này hai người đang yêu nhau kia có chung tật xấu sao?

Sau đó Văn lão phu nhân lại hỏi "Mặc dù quan hệ đã đoạn tuyệt, nhưng khi Giai Dịch bị đánh như vậy, cháu chưa bao giờ nghĩ tới việc ngăn cản sao? Cho dù là thông báo cho Văn gia một tiếng để chúng ta tới cứu con bé, cháu cũng chưa từng nghĩ tới sao??"

Mặc dù Văn lão phu nhân không quan tâm đến chuyện của Văn gia, nhưng rốt cuộc vẫn mong mọi người trong Văn gia đều sống rất tốt.

Văn Giai Dịch bị gấy tay và bị vứt bỏ ở hầm để xe như một con búp bê giẻ rách không ai để ý. Dù là Văn lão phu nhân, bà vẫn cảm thấy có phần tàn nhãn.

Dù chỉ là gọi một cú điện thoại cũng sẽ không là những người chung huyết thống như họ thất vọng.

Văn Sóc cúi đầu nghịch bút trong tay, nghe xong cười lạnh nói "Cứu? Lúc đó để Lâm Nhàn đi đánh gãy tay cô ấy là muốn dạy cho cô ấy một bài học. Nếu là tôi đi..."

Anh ta ngước mắt nhìn bà lão đối diện và cảnh báo từng chữ "Tôi, sẽ, vặn, gấy, cổ, cô, ta."

Lời này khiến Văn lão phu nhân giật mình lùi lại một bước, hoảng sợ nhìn cháu trai mình.

Đây thực sự là sát ý, Văn Sóc thực sự rất hận Văn Giai Dịch.

Nhìn vẻ mặt dại ra của bà lão, Văn Sóc không có chút đồng cảm nào.

Văn Giai Dịch không làm việc người làm, chẳng lẽ còn muốn được đối xử như con người sao?

Hướng Quân "..." Tôi quên mất mục đích tới đây là vì cái gì?"

Trong phòng làm việc bâu không khí nhất thời rất nghiêm túc, Hướng Quân thậm chí không dám xen vào.

Không phải ai hét lên "Tôi muốn g.i.ế.c người" đều có thể làm cho người khác sợ c.h.ế.t khiếp, nhưng Văn Sóc thì khác. Vừa mở miệng, không khí xung quanh dường như đông cứng lại. .

Theo tiểu thuyết Hướng Quân đọc, đây có lẽ là sát khí trong truyền thuyết

Hướng Quân vốn tưởng rằng Văn gia chỉ là hỗn loạn vì một đống tài sản nhưng anh không thể tưởng tượng được Văn gia lại nháo đến mức c.h.é.m g.i.ế.c lẫn nhau

Cho dù Hướng gia có tính chất ngày càng phức tạp hơn Văn gia, cũng chưa đến mức đầu độc lẫn nhau

Theo lời bà lão nói, Văn Sóc đã đánh em họ của mình, thậm chí còn đến mức bị gãy tay?

Hướng Quân '...' Thật đúng là tàn nhẫn.

Hướng Quân ngày càng im lặng khi nhìn ba người đối đầu nhau

Lúc này Văn lão phu nhân đã bình tĩnh lại.

Trong lòng bà, kỳ thực Văn Sóc tính tình rất tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-tro-ve-toi-pha-dao-showbiz/chuong-229.html.]

Sau khi ông lão. qua đời, mỗi người con cháu của ông đều nhận được một số tài sản. Kỳ thực, ngoại trừ con cái ra, những thứ ban cho cháu chắt phần lớn đều không nhiều. Tùy theo mức độ được yêu thích, một số người sẽ nhận được nhiều hơn.

Là đứa trẻ không được yêu thích nhất của Văn gia, Văn Sóc đương nhiên không được gì nhiều

Nhưng dù ít đến mấy cũng vẫn có 30 triệu, còn giá trị hơn công ty của Văn Giai Dịch , dù bị Văn Giai Dịch trao đổi tài sản của bản thân với số tiền đó. Văn Sóc không những không tức giận mà còn chấp nhận quyết định này một cách hòa bình.

Văn Sóc tính tình tốt, không tranh không đoạt. Tuy có phần lạnh lùng nhưng cũng sẽ không bao giờ chủ động gây rắc rối.

Nói một cách logic, bà lão không tin vào việc bẻ gãy tay người khác.

Nhưng người đó đang nằm trong bệnh viện, và lời nói vẫn còn đó. Dù điều đó có đúng hay không, vẫn nên hỏi một chút.

Văn Sóc thừa nhận rất dứt khoát, không một lời bào chữa. Văn lão phu nhân không khỏi thắc mắc Văn Giai Dịch đã làm cái gì, khiến Văn Sóc muốn đánh gãy tay con bé?

Chẳng lẽ đoạt tuyệt quan hệ, liền có thể làm đến thế sao?

Nhưng bây giờ nhìn vào mắt Văn Sóc, Văn lão phu nhân chợt hiểu, có lẽ việc Văn Giai Dịch làm còn nghiêm trọng hơn những gì con bé nói với bà rất nhiều

Thậm chí có thể nói Văn Giai Dịch đã giấu đi nguyên nhân quan trọng nhất.

Văn lão phu nhân cúi đầu cười khổ, tuổi tác đã lớn rốt cuộc bản thân vẫn có chút hồ đồ.

Văn Thục Ni không để ý tới chuyện này, hiện tại có Văn lão phu nhân là người chống lưng cho mình, bà nói chuyện cũng thêm nhiều phần mạnh mẽ hơn. Khi nghe Văn Sóc nói muốn bẻ gấy cổ con gái mình, liền nổi lên lửa giận, chỉ vào Văn Sóc mà nói "Bẻ gãy cổ con bé? Anh dám sao?"

Văn Sóc đưa mắt nhìn bà, sau đó nói "Tay đã bị bẻ gãy thì còn đắn gì cái cổ? Sao bà không để cô ấy tới đây xem tôi có dám không?"

Giọng điệu khá nghiêm túc.

Văn Thục Ni "...' Văn lão phu nhân mở miệng hỏi "Văn Giai Dịch đã làm gì?"

Văn Sóc đứng dậy, đi đến trước mặt Văn lão phu nhân, lạnh lùng nói " Cô ta cái gì mà không dám làm? Lá gan rất lớn, Văn gia cũng cho cô ta đủ tự tin đủ để đi ăn cơm tù." Lời nói đầy sự giễu cợt, nhưng cũng đại biểu là việc Văn Giai Dịch làm không hề là chuyện nhỏ.

Văn lão phu nhân cau mày “Cháu xác định là con bé làm sao?”

Văn Sóc mỉm cười cúi đầu, nhìn chiếc quải trượng trong tay bà lão rồi nói "Bà đi đường đến đây cũng không dễ dàng chút nào, còn phải chống gậy. Nhưng trên đường đến đây, bà có bao giờ nghĩ tới bằng chứng cho thấy Văn Giai Dịch bị thương là do tôi làm không?”

Văn lão phu nhân sửng sốt, đây không phải là vấn đề có bằng chứng hay không. Nhưng bởi vì Văn Giai Dịch bị gãy tay, giống như Văn Sóc bị mẹ ruột cầm d.a.o nhào tới. Theo Văn lão phu nhân, việc người nhà cãi nhau đến như vậy, tức là không đẹp cũng không cần chứng cứ gì.

Không cần, thực sự không cần thiết.

"Tôi cần chứng cứ gì?" Văn Sóc ánh mắt lướt qua Văn lão phu nhân, nhìn về phía Văn Thục Ni, nhếch khóe môi, kiên quyết nói "Cho dù tôi đánh cô, thì sao?"

Hướng Quân ..." Đủ lớn.

Văn Thục Ni nghe xong, ngọn lửa trong lòng càng bừng cháy hơn, đang định bước tới thì bị Văn lão phu nhân ngăn lại.

Văn lão phu nhân ngẩng đầu nhìn Văn Sóc, nhẹ giọng nói "Thuế của Văn gia sắp nộp xong, sao có thể dễ dàng sụp đổ như vậy? Nếu cùng Văn gia đối định, đợi bác cả cháu vực dậy, nghĩ rằng nó còn có thể ngồi yên không làm gì được không?” Văn Giai Dịch là tiểu công chúa Văn gia, một khi chủ quản Văn gia rảnh rỗi, đương nhiên không thể không để ý tới cô ấy.

Bất quá, nghe được lời này, Văn Sóc không chỉ buồn cười.

"Lão phu nhân, người đây là đang uy h.i.ế.p cháu sao?"

Văn lão phu nhân lắc đầu "Không phải uy hiếp, ta không có tư cách lo liệu mọi việc của Văn gia, nếu bác cháu nhất quyết muốn trấn áp công ty của cháu, ta ngăn cản không được. Cháu cùng Văn gia đối nghịch thì có ích lợi gì? Công ty nhỏ này thực sự có thể chịu đựng được một cơn bão trả thù của Văn gia?"

Văn Sóc "Để ông ấy thử đi, cháu muốn xem cùng Văn gia đối nghịch sẽ có kết quả gì?"

Văn lão phu nhân sửng sốt một lát, mới nhận ra đây không phải là một câu nói đơn giản "Ý của cháu là?"

Đúng lúc này, một giọng nam bối rối vang lên từ chiếc laptop trên bàn.

"Văn tổng, anh về Hoa Quốc đã hai năm rồi mà tôi chưa thấy anh đến công ty gặp tôi. Lúc anh đầu tư vào tôi 8 năm trước, anh nói tôi chắc chắn sẽ thành công, tôi hy vọng hiện tại cũng không khiến anh thất vọng. Văn tổng? Tôi về rồi, anh ở đâu? Tại sao phía anh lại đen thui thế? Anh còn kết nối được không?”

Loading...