Sống Lại Trở Về, Tôi Phá Đảo Showbiz - Chương 231
Cập nhật lúc: 2024-08-24 16:34:36
Lượt xem: 209
Hướng Quân búng ngón tay, càng thêm đắc ý "Anh ấy còn đồng ý."
Cha Hướng lập tức càng thêm bối rối "... Không, tại sao đối phương lại còn đồng ý đến dự đám cưới của vị hôn thê cũ? Đây không phải là tìm phiên phức sao?
Bên kia Văn Thục Ni vì tin tức lớn này chạy nhà họ Văn, cô bất mãn báo cho anh cả biết tin tức này.
Văn Vĩnh Minh nghe được tin tức, liền hoàn toàn ngốc"
"Em nói cái gì? Văn Sóc có cổ phần ở Tân Ích?"
Văn Thục Ni lúc này trong lòng còn chấn động, ánh mắt vẫn có chút đờ đẫn. Thật sự không thể tưởng tượng được rằng một kẻ như Văn Sóc cuối cùng lại trở thành một người mà cả Văn gia đều theo không kịp.
Bởi vì thật sự không thể tưởng tượng nổi, Văn Vĩnh Minh nghe xong liền cười lạnh "Làm sao có thể?"
Nó dựa vào hình thức nào để đầu tư, khi được đưa ra nước ngoài, nó thậm chí còn không được cấp nhiều tiền.
Ăn uống sinh hoạt thì không thành vấn đề nhưng nói đến việc đầu tư khởi nghiệp thì hoàn toàn là chuyện cười.
"Em có chắc là mình nghe đúng không?"
Văn Thục Ni khẳng định gật đầu "Cho dù em nghe nhầm, chẳng lẽ mẹ cũng nghe nhầm sao? Văn Sóc quả thực phát triển hơn, hơn hẳn chúng ta."
Văn Vĩnh Minh cuối cùng trong lòng cũng tin tưởng, nhưng sau khi tin tưởng, sự thật này lại càng khó tiếp nhận. Thật sự không phải là một điều dễ chịu khi người mà bạn coi thường nhất lại vượt qua bạn. Hơn nữa, việc vượt qua này khoảng cách không hề nhỏ chút nào.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, Văn gia lại gặp phải chuyện như vậy.
Văn Vĩnh Minh đột nhiên nghĩ đến một điểm khác, nếu Văn Sóc thật sự là cổ đông lớn của Tân Ích. Không nói tiền bạc, quyền chắc chắn cũng không hề nhỏ.
Nếu Văn Sóc chịu giúp đỡ một chút, có lẽ Văn gia... còn có cơ hội.
Văn Sóc dù sao cũng là Văn gia nuôi dưỡng, một chút việc nhỏ như vậy báo đáp Văn gia cũng không phải là quá đáng phải không?
Sau khi cú sốc qua đi, Văn Vĩnh Minh quyết định tối đa hóa lợi nhuận của mình.
Người có tư cách nhất để tìm Văn Sóc chính là cha mẹ ruột của Văn Sóc, Văn Vĩnh Trạch.
Văn Vĩnh Trạch hiện đang sống cùng vợ trong một căn hộ ở trung tâm thành phố, khi Văn Vĩnh Minh đến đó, hai vợ chồng đang làm đồ ăn nhẹ. Văn Vĩnh Trạch không có việc làm, quanh năm dựa vào tập đoàn Văn gia hỗ trợ, có thể nói là thanh nhàn.
Nhìn thấy em trai mình như vậy, Văn Vĩnh Minh không khỏi thắc mắc, bản thân cố gắng như vậy để làm gì? Giống như làm công cho em trai mình vậy?
Văn Vĩnh Trạch nhìn thấy anh cả tới, liền kinh ngạc nói "Gió thổi từ đâu đến lại thật sự có thể mang anh tới chỗ này sao, anh cả?"
Từ khi hai bên xé rách mặt, rời khỏi nhà cũ Văn gia, cũng chưa từng liên lạc lại với nhau Cuối cùng, một bên con trai chết, bên con lại thì con trai vào tù. Thật đáng buồn khi hai anh em vì tranh đoạt tài sản nhà họ Văn mà nháo đến mức này.
"Nếu không có chuyện gì nghiêm trọng, anh sẽ không tới." Văn Vĩnh Minh chỉ có thể kìm nén cơn giận giải thích.
Văn Vĩnh Trạch quay lại nhìn thấy vợ mình đang bận rộn trong bếp, sau đó đẩy Văn Vĩnh Minh đến hành lang nơi có cửa thoát hiểm.
"Anh à, tốt nhất anh đừng vào, vợ em gân đây mới bình tĩnh lại một chút, nếu có chuyện gì thì đứng ở đây nói nhé
Văn Vĩnh Minh nhìn thoáng qua vị trí lối thoát hiểm, nơi này bình thường ít người qua lại nên nói chuyện cũng thuận tiện.
"Lần này đến thăm chủ yếu là về Văn Sóc. Hôm qua mẹ và em gái đã đi tìm nó.'
Văn Vĩnh Trạch cười, biết rằng nhất định là vì sự việc của Văn Giai Dịch mà anh mới thuyết phục được mẹ mình. Văn lão phu nhân quanh năm không quan tâm đến chuyện gì, nếu không phải chuyện quan trọng gì thì bà cũng sẽ không ra mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-tro-ve-toi-pha-dao-showbiz/chuong-231.html.]
"Chuyện gì đã xảy ra với Văn Giai Dịch? Em đã nghe nói về điều đó. Việc Văn Sóc làm hoàn toàn nể mặt mũi ai. Tuy nhiên, em và nó cũng đã cắt đứt quan hệ quá lâu rồi. Anh có nói cho em biết, em cũng không thể trút giận giùm con bé được "
Văn Vĩnh Minh nghe được em trai mình nói như vậy, trong lòng nhất thời ngừng đập. Sau đó đem chuyện Văn Thục Ni ngày hôm qua cùng lão phu nhân đi tìm Văn Sóc kể chỉ tiết mọi thứ từ đầu đến cuối.
Biểu cảm trên khuôn mặt của Văn Vĩnh Trạch dần dần cứng lại sau lời nói của Văn Vĩnh Minh.
Cuối cùng, ông chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi hỏi "Anh đang nói về người giàu nhất năm ngoái thuộc tập đoàn Tân Ích phải không?"
Văn Vĩnh Minh nghiêm túc gật đầu, Văn Vĩnh Trạch lại xác nhận "Văn Sóc có đầu tư?"
Văn Vĩnh Minh tiếp tục gật đầu, trầm ngâm nói "Em hẳn là biết tình huống của Văn gia bây giờ phải không? Nếu cứ tiếp tục như vậy, Văn gia sẽ dân dần từ một đế quốc trở thành một công ty nhỏ. Khi đó, em còn có thể sống những ngày tháng như thế này được sao?"
Văn Vĩnh Trạch cau mày "Ý của anh là?"
Văn Vĩnh Minh cười lạnh "Văn Sóc đã có năng lực như thế này, phải để nó báo đáp ân đức nuôi nấng của em bao năm qua."
Văn Vĩnh Trạch sửng sốt một lát mới giải thích "Thật ra, Văn Sóc đã chuyển khoản cho em số tiên chúng em chỉ trả cho nó trong những năm qua. Hàng chục triệu, ít nhất gấp mấy lần số tiền hai vợ chồng em thực tế bỏ ra cho nó."
Đây là lần đầu tiên Văn Vĩnh Minh nghe được lời này, vừa sợ vừa tức giận "Em nhận tiên? Chuyện quan trọng như vậy sao không nói gì?"
Văn Vĩnh Trạch sửng sốt, đây rốt cuộc là chuyện quan trọng gì, Văn Vĩnh Minh từ trước đến nay không quan tâm Văn Sóc có tốt hay không.
Nhưng cứ như vậy mà bị mắng, Văn Vĩnh Trạch tự nhiên tức giận "Con trai là do em nuôi, trả lại tiền cho em, em cần gì phải nói với anh?"
Văn Vĩnh Minh nghẹn lại, hai người chỉ có thể trợn to hai mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không nói nên lời, tức giận.
Rốt cuộc bọn họ đều bị Văn Sóc tính kế.
Ngay khi thằng nhóc này trở nên giàu có, liên cùng Văn gia đoạn tuyệt quan hệ. Chuyện như vậy, sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Thời điểm Văn lão phu nhân nghe được chuyện này, hai anh em kia đã cùng nhau chạy đi tìm Văn Sóc .
Văn lão phu nhân cau mày mắng một câu “Bọn họ thật sự cho rằng đối phương là cục bột sao?”
Quả thực, khi hai anh em đến công ty, họ phát hiện ra rằng công ty tuy nhỏ nhưng được canh gác rất nghiêm ngặt. Không hề dễ dàng để hai anh em có thể vào được công ty nhỏ mà họ từng phớt lờ.
Nhưng cả hai đều có lòng kiên trì nên đơn giản là ngồi trong quán cà phê trước cửa công ty.
Văn Sóc dù gì cũng cần phải tan làm đúng không?
Đúng vậy, chạng vạng tối, Văn Sóc quả nhiên ra khỏi công ty.
Văn Vĩnh Trạch và Văn Vĩnh Minh hấp tấp đến mức ném cà phê lên bàn rồi lao ra ngoài.
Khi hai người ngăn được anh lại, cả hai anh em họ đều thở dốc.
"Ngươi trốn cái gì?" Văn Vĩnh Minh tức giận, từ khi kế thừa công ty hắn đã lâu không phải chờ đợi một người đến 5,6 tiếng như vậy. Văn Sóc buồn cười " Tôi không phải trốn mấy người, chỉ là không muốn nhìn thấy."
Văn Vĩnh Minh lập tức hỏi "Số tiền đầu tư vào Tân Ích của ngươi đến từ đâu?"
Văn Sóc nghe xong có chút buồn cười, liếc mắt nhìn Văn Vĩnh Minh hỏi "Ông có biết bắt đầu từ hai bàn tay trắng nghĩa là gì không?"
Văn Vĩnh Minh lập tức cười nói "Chỉ mất hai năm để ngươi có thể khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng? Khởi nghiệp như thế nào?" Đây là nói đùa.
công ty của cha như ngươi thật sự không thể hiểu nổi, trên đời này còn có nghề mua này bán kia."
Văn Sóc chỉ vào đầu mình "Trên thế giới này có một nhóm người quanh năm không làm gì chỉ đầu tư. Chúng ta gọi những người như vậy là nhà đầu tư thiên thần. Nhưng không phải ai cũng có tâm nhìn để đưa ra lựa chọn cổ phiếu ban đầu tốt. Họ không làm được nhưng tôi làm được, không có vốn thì tôi lại bán đi. Thu vào 2 điểm, bán ra 10 điểm đều do tôi quyết định, hai năm là đủ để tôi trở thành nhà đầu tư."