Sống Như Lục Bình, Yêu Như Gió Bão - Chương 39
Cập nhật lúc: 2024-10-06 14:37:11
Lượt xem: 76
Trong những năm qua, ta đã vô số lần suy nghĩ trong đêm khuya, nếu như lúc trước nàng ấy không bị rơi xuống nước, hoặc nếu người cứu nàng ấy không phải ta, liệu ta có gặp được Nhiếp Hàn Sơn trong một mối quan hệ khác không?
Nhưng mà lý trí lại nói cho ta biết, cho dù không có Hoành Dương công chúa, ta cuối cùng cũng sẽ gả cho hắn.
Chỉ là đổi một lý do khác thôi.
Về phần tại sao lại là ta? Có lẽ không phải vì ta ưu tú mà là bởi vì ta có một người phụ thân làm thái tử thái phó, ta là lựa chọn tốt nhất.
Mỗi lần nghĩ như vậy ta đều cảm thấy nhàm chán, nhưng giờ phút này lại không thể lộ ra suy nghĩ của mình trước mặt người khác.
Ta phải cúi đầu xuống và giả vờ ngượng ngùng.
Thái hậu nương nương thấy thế liền cười một tiếng, nhẹ nhàng kéo ta ngồi xuống ghế dài, một cung nữ đưa tới bánh khoai lang và mứt táo mà ta yêu thích nhất tới dỗ dành ta ăn.
Sau khi nói những chuyện trong nhà, lại thêm có Hoành Dương công chúa ở bên đùa giỡn, thái tử ổn trọng ấm áp, bầu không khí nhìn qua cũng có chút hòa hợp.
Thấy đã trôi qua hơn hai canh giờ, ta đã thấm mệt nhưng Thái hậu nương nương vẫn chưa hề có ý định muốn dừng lại.
Ngay khi ta nhấp một ngụm trà, , chuẩn bị tiếp tục giữ vững tinh thần, Tô Cẩn đã từ ngoài cửa đi vào.
"Thái hậu nương nương, Trấn Bắc vương ở ngoài điện cầu kiến, hắn nói Thái hậu và Vương phi đã hàn huyên lâu như vậy, mau trả thê tử lại cho hắn.”
Lúc nói ra lời này, trong mắt Tô Cẩn còn mang theo ý cười.
Vành tai ta đỏ bừng.
Thái hậu nương nương trêu chọc lườm ta một cái: “Được rồi, để người ta vào trước đi. Nói ra lời này, giống như ta là lão bà không hiểu chuyện vậy.”
Tố Cẩn đi ra ngoài, một lúc sau, Nhiếp Hàn Sơn mặc một bộ trường bào cẩm y trắng ngọc trên đầu ngọc quan đi vào.
Sau khi bái kiến, lại hàn huyên một lúc..
Ta giống như một hài tử ham chơi được Nhiếp Hàn Sơn đi tìm dẫn ra ngoài.
Hắn nắm tay ta, sóng vai chậm rãi ung dung bước đi.
Thái tử ở bên cạnh hắn, hai người tùy ý nói chuyện phiếm, nhìn qua không nói gì quan trọng, nhưng khắp nơi đều là lời nói sắc bén tranh đấu lẫn nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-39.html.]
Ta cũng không xa lạ gì với vị thái tử này, hài tử nhỏ tuổi lúc trước còn non nớt bây giờ đã học được cách cư xử như người lớn.
Người trong hoàng gia, thứ không thể có chính là ngây thơ.
Gió thổi qua, luồn qua khe hở chốn thâm cung rét lạnh đến thấu xương.
Các cung nữ đi qua lặng lẽ liếc nhìn dò xét, không biết trong số bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu gián điệp đang nhìn chăm chú một màn này.
Hoàng đế long thể bất an, lại có ý định lập trữ quân khác.
Ai có thể ngồi lên cái ghế đó, ý kiến của Nhiếp Hàn Sơn đang nắm binh quyền là vô cùng quan trọng.
Sau khi cáo từ thái tử, ta và Nhiếp Hàn Sơn ngồi lên xe ngựa hồi phủ.
Thấy sắc mặt của ta không được tốt, hắn giơ tay rót chén nước đưa qua: “Thế nào? Cô mẫu làm khó nàng sao?”
Ta nhận lấy, cầm trong lòng bàn tay giữ ấm, nhìn hắn đầy ẩn ý: “Không phải vậy, nhưng ta không ngờ thái tử cũng sẽ tới.”
“Sao vương gia lại tới đó?”
"Làm xong việc, ta về phủ không thấy nàng, vừa hỏi một chút đã biết nàng bị cô mẫu gọi vào cung, liền đi theo."” Nhiếp Hàn Sơn đắp chăn lông dày lên chân ta.
“Là thái tử muốn gặp ngươi.” Ta nói tiếp.
“Ta biết.”
“Đáng lẽ ngươi không nên đến, nhất là vào thời điểm này, ít nhất không phải riêng tư như ngày hôm nay.” Tôi lắc đầu.
“Nhưng nếu ta không đến, nàng có thể đi được không?” Nhiếp Hàn Sơn nhướng mày nhìn ta, cười như không cười.
Ta nhún vai: “Cùng lắm là uống thêm vài chén trà, ăn nhiều thêm chút điểm thâm, Thái hậu nương nương cũng sẽ không cầm cố ta mãi trong Từ Ninh cung được.”
“Nhưng ngồi đợi ở đó rất khó chịu.”Ánh mắt của hắn thật ấm áp, giống như lập tức xuyên thấu nỗi bất bình trong lòng ta, lúc này, ta cũng không muốn tiếp tục nói lời dối lòng nữa, thở ra một hơi thật dài.
“Đúng vậy, ta cảm thấy không thoải mái, nhưng có thể làm sao được? Thái hậu nương nương là một nữ nhân rất lợi hại.”
“Đã cảm thấy không thoải mái, sau này nếu như không cần thiết thì không cần đi nữa.”