Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SƯ MUỘI ĐỪNG CUỐN, SƯ MÔN CHÚNG TA ĐÃ VÔ ĐỊCH - CHƯƠNG 47: NGỌN LỬA ĐỆ NHẤT THIÊN HẠ

Cập nhật lúc: 2024-08-14 15:23:35
Lượt xem: 67

Tịnh Phạn Tâm Liên tung người nhảy lên không trung, trực tiếp đậu lên vai nàng.

 

“Tạm thời ta và ngươi hãy cùng nhau đi tìm người đi!”

 

Ngự Đan Liên yên lặng nhìn thoáng qua nó: “Ta cảm ơn ngươi.”

 

Tam sư huynh, muội mang theo ngọn lửa của huynh đi tìm huynh đây.

 

Chẳng qua ngọn lửa này lật mặt như lật bánh tráng, còn có chút thiếu đòn.

 

Nhưng mà nó rất mạnh.

 

“Xoay cả bốn tôn tượng Phật này về hướng đông thì cửa sẽ lập tức mở ra!”

 

Ngự Đan Liên nghe vậy thì bắt đầu xoay tượng Phật.

 

Một lát sau, mặt tường phía đông sụp xuống.

 

Rất khéo là Ngự Đan Liên đối diện với đôi mắt trong suốt đầy vui sướng.

 

“Tiểu tiền bối!”

 

Không đợi Ngự Đan Liên đáp lại, Tịnh Phạn Tâm Liên trên đầu vai nàng đã vọt tới chỗ Lam Thư.

 

Ngọn lửa lớn trực tiếp bao lấy Lam Thư.

 

Nét vui mừng trên mặt Lam Thư nháy mắt biến mất, biến thành vặn vẹo đau đớn.

 

“A!”

 

Nhưng chỉ một giây sau, Tịnh Phạn Tâm Liên đã thu lửa lại, một lần nữa nổi giận đùng đùng vọt tới trước mặt Ngự Đan Liên.

 

Ngọn lửa cao mấy trượng xuất hiện cặp mắt dữ tợn và miệng rộng, điên cuồng rít gào với nàng:

 

“Nhân loại, người này tuy không nhiều tạp chất lắm, nhưng lại kém xa sự thuần túy của ngươi! Ta đã chịu đựng ngươi lâu lắm rồi! Ngươi lại dám lừa ta hết lần này tới lần khác! Ta rất tức giận!”

 

“Đây đâu phải sư huynh ta, ngươi không nghe thấy hắn gọi ta là tiểu tiền bối sao!”

 

“Hở? Không phải à?”

 

Ngọn lửa cao mấy trượng thu lại bằng bàn tay, ngoan ngoãn ngồi xổm trên vai Ngự Đan Liên.

 

Lam Thư ngồi dưới đất, chỉ mới bị ngọn lửa bao vây trong một giây thôi mà cả người hắn đã toàn là mồ hôi. Hiện tại còn đang ngồi đó phát run, khiếp sợ nhìn ngọn lửa trên vai Ngự Đan Liên.

 

Vừa rồi, ngọn lửa kia làm hắn đau như bị thiêu đốt linh hồn vậy!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./su-muoi-dung-cuon-su-mon-chung-ta-da-vo-dich/chuong-47-ngon-lua-de-nhat-thien-ha.html.]

“Kim chủ, ngươi không sao chứ?” Ánh mắt Ngự Đan Liên chứa đầy xin lỗi, vươn tay đỡ hắn.

 

Trong lòng Lam Thư sợ hãi nhìn thoáng qua Tịnh Phạn Tâm Liên trên vai Ngự Đan Liên: “Ta, ta không sao. Vừa rồi đúng là hơi đau, đa tạ tiểu tiền bối quan tâm. Đây là?”

 

Ngự Đan Liên bất đắc dĩ nói: “Đây là một ngọn lửa trên trời xuống đất không gì làm không được,  vừa mạnh mẽ vừa xinh đẹp ngất ngây, là ngọn lửa đệ nhất thế gian.”

 

Tịnh Phạn Tâm Liên nghe vậy thì đôi mắt lại cong lên, trông vô cùng vui sướng.

 

Lam Thư nghe xong thì ngơ ngác, lúc lâu sau mới gật gật đầu.

 

Hắn hiểu ý của tiểu tiền bối, chính là bọn họ không thể trêu chọc ngọn lửa này.

 

Ngự Đan Liên thấy hắn đã hiểu thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.

 

Tính tình ngọn lửa này rất kém, còn hay lật mặt nữa.

 

Đầu tiên không biết thực lực nó như thế nào, không chắc bọn họ có đánh thắng được nó hay không.

 

Tiếp theo, tam sư huynh tới bí cảnh này chính là vì nó, nếu nó giận mà bỏ chạy thì khó mà tìm lại được.

 

“Mau đi tìm sư huynh ngươi đi!” Tịnh Phạn Tâm Liên thúc giục.

 

Lam Thư nói: “Đúng vậy, hiện tại phải đi tìm tiền bối trước mới được! Bên này có một cánh cửa, nhưng mà phải có chìa khóa.”

 

Ngự Đan Liên nhìn về phía cánh cửa mà Lam Thư nói, mặt cửa có nhiều chỗ bị lõm xuống như bị thứ gì đập phá vậy.

 

“Ngươi đập sao?”

 

Lam Thư lắc đầu: “Ngay từ đầu nó đã như vậy rồi.”

 

“Hình như ta biết cách mở cửa đó.”

 

Lúc này, bỗng nhiên Tịnh Phạn Tâm Liên bay đến trước cánh cửa, bắt đầu phình lên, lửa của nó bắt đầu đốt tới các chỗ bị lõm trên cửa.

 

Trong phút chốc, cánh cửa mở ra, hành lang một lần nữa xuất hiện trước mắt họ.

 

Mà bên trong hành lang dài tối tăm như có gì đó đang lơ lửng.

 

Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

Máu cả người Ngự Đan Liên đông cứng lại, đôi chân như bị đóng đinh tại chỗ.

 

Nhưng khi Tịnh Phạn Tâm Liên nhìn thấy bóng đen lơ lửng trong hành lang thì lại vui vẻ vọt lên, kim quang khuếch tán, tất cả đám ma trơi đều bị cắn nuốt.

 

Nhưng ma trơi quá nhiều, chỉ một lát sau đã lại xuất hiện thêm một đám, một con rồi một con, lượn lờ giữa không trung.

 

Sắc mặt Lam Thư trắng bệch: “Trong bí cảnh tiên phủ sao lại có nhiều ma vật như vậy!”

 

Loading...