Suối Tiên Trong Mơ - Chương 490
Cập nhật lúc: 2025-02-03 14:33:50
Lượt xem: 57
Đột nhiên ngã xuống khiến Xu Xu hơi hoảng sợ, nàng nắm chặt vạt áo của hắn.
Phó Liễm Chi cúi đầu nhìn nữ tử trong ngực.
Xu Xu ngước mắt, ánh mắt của hắn và nàng giao nhau, nàng không nhịn được khẽ rùng mình.
Đôi mắt của hắn không có bất kỳ biểu cảm nào, cũng không có nàng.
“Điện hạ…” Xu Xu đang định nói gì đó.
Nhưng Phó Liễm Chi đã hôn xuống.
Nụ hôn này khác biệt với trước giờ.
Vừa lạnh vừa mát…
Cơ thể Xu Xu run rẩy, bám chặt vào hắn.
Đợi đến khi nước trong bể tắm dần dần lạnh buốt, Phó Liễm Chi ôm người ra khỏi tịnh phòng trở về tẩm cung.
Ngay cả thức ăn đã chuẩn bị bên ngoài cũng không ăn.
Khi hai người trở lại tẩm cung, Phó Hạo trên giường đã không thấy tăm hơi, Xu Xu hơi sợ hãi, muốn ngồi dậy lại bị thái tử đè lại, hắn nói: “Nó có tẩm cung của mình.”
Xu Xu lập tức hiểu câu này của điện hạ có ý gì.
Nàng mấp máy môi, định nói gì đó nhưng bị thái tử điện hạ chặn môi lại, đón lấy tất cả lời nói nuốt hết vào bụng.
Cả đêm không được nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau Xu Xu mới mệt mỏi ngủ thiếp đi, trên người nàng toàn là dấu hôn, da thịt của nàng quá mềm, cho dù hắn không cố ý nhưng trên người nàng vẫn có không ít dấu vết.
Lúc Xu Xu tỉnh lại đã là buổi trưa, bên ngoài yên tĩnh, không có ai quấy rầy nàng nghỉ ngơi.
Rung chuông bảo đám cung tỳ tiến vào hầu hạ, Xu Xu hỏi: “Hạo nhi đâu rồi?”
Trân Chau vội đáp: “Nương nương đừng lo, tiểu hoàng tôn đã đến chỗ hoàng thượng với điện hạ rồi ạ.”
Xu Xu liền giật mình, trên người nàng cực kỳ đau nhức, nàng bất chấp mọi thứ, bảo Trân Châu chuẩn bị nước ấm, Xu Xu bảo đám cung tỳ lui ra, lấy ít cam lộ nhỏ vào thùng tắm.
Đợi Xu Xu tắm xong, đau buốt nhức mỏi trên người đã bớt hơn phân nửa, nàng vẫn có chút đờ đẫn, nghĩ mãi vẫn không rõ tại sao cam lộ có thể giải trăm độc, có lợi cho cơ thể nhưng lại không thể giải quyết sâu độc?
Sau khi Xu Xu ăn trưa xong, thái tử điện hạ và Phó Hạo vẫn chưa trở về.
Xu Xu biết lần này điện hạ thắng trận trở về, hơn nữa Phùng Bắc vương đã chết, cơ bản biên thành sẽ có gần mười năm không có chiến tranh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./suoi-tien-trong-mo/chuong-490.html.]
Biên thành không còn chiến tranh, dân chúng cũng có thể an cư lập nghiệp, thái tử điện hạ lập được nhiều đại công, chỉ là Xu Xu và hoàng thượng đều hiểu rõ, trong cơ thể thái tử điện hạ vẫn còn sâu độc, nếu không diệt được sâu độc, e rằng hoàng thượng sẽ không dám truyền ngôi cho thái tử.
Sau buổi trưa, Phó Hạo được người bên cạnh hoàng thượng ôm về.
Có lẽ thái tử điện hạ và hoàng thượng vẫn có chuyện cần bàn bạc, Xu Xu chơi đùa với Phó Hạo, bắt đầu dạy nó nói chuyện phân biệt mặt chữ.
Thật ra tiểu gia hỏa rất thông minh, bây giờ mới một tuổi đã có thể nói được không ít, dạy nó phân biệt mặt chữ nó cũng nhớ rất nhanh.
Xu Xu không dạy nhiều lắm, mỗi ngày chỉ dạy nó phân biệt mười chữ.
Đến tối, thái tử điện hạ mới rời khỏi tẩm cung của Thuận Hòa đế, không ai biết hai người đã nói những gì.
Lúc thái tử điện hạ về Đông cung vừa đúng bữa tối, thấy hắn trở lại, Xu Xu bảo đám cung tỳ mang đồ ăn lên, đều là món thái tử thích ăn.
Phó Liễm Chi vẫn còn mặc triều phục, trước khi vào phòng hắn liếc Xu Xu một cái, Xu Xu lập tức hiểu ý hắn, giao Phó Hạo cho Trân Châu rồi theo điện hạ vào nội điện, giúp hắn thay triều phục trên người rồi nói: “Điện hạ, chúng ta dùng bữa trước đi.”
“Được.”
Chỉ có ba người dùng bữa.
Phó Hạo đã một tuổi, bình thường đều ăn mấy món mềm nhuyễn.
Hôm nay món ăn của nó là canh cá, dùng đậu hũ và cá nấu thành, đồng thời do đích thân Xu Xu xuống bếp, Phó Hạo rất thích ăn.
Dù sao vẫn còn quá nhỏ tuổi, Phó Hạo vẫn chưa thể tự ăn được, thường ngày đều là Xu Xu đút nó, lần này cũng không ngoại lệ, Xu Xu dùng thìa bạc đút Phó Hạo ăn từng miếng nhỏ.
Lúc Phó Hạo ăn còn nhìn Xu Xu vô cùng chăm chú, trong đôi mắt to tròn đen như mực toàn là Xu Xu.
Đến khi thái tử ăn xong, Xu Xu cũng đã gần đút Phó Hạo xong, thái tử lạnh nhạt nói: “Nó có nhũ nương.”
Xu Xu ngước mặt, nhỏ giọng nói: “Nhưng nó vẫn còn nhỏ quá.”
Phó Liễm Chi không nói nữa.
Đến tối lúc nghỉ ngơi, Xu Xu đang định đi rửa mặt cho Phó Hạo, Phó Liễm Chi đã lãnh đạm bảo: “Đó là chuyện của nhũ nương, nó đã một tuổi rồi, không nên ăn ở với chung ta nữa.”
Đây là câu dài nhất hắn nói với Xu Xu sau khi trở về.
Nhưng trong lòng Xu Xu lại cảm thấy khó chịu, từ lúc Phó Hạo chào đời đã cùng ăn cùng ở với nàng, Thuận Hòa đế cũng cho phép chuyện này.
Xu Xu ngửa đầu nhìn Phó Liễm Chi, mềm giọng nói: “Điện hạ, nhưng từ nhỏ Hạo nhi đã cùng ăn cùng ở với thiếp, nó còn quá nhỏ, không thì đợi đến khi ba tuổi hẵng chia phòng.”
“Không được.” Phó Liễm Chi buông mắt, vẻ mặt không chút thay đổi, “Nó không còn nhỏ nữa, sau này nó phải đối mặt với nhiều thứ hơn, nàng không thể cưng chiều nó như vậy.”