Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Suối Tiên Trong Mơ - Chương 500

Cập nhật lúc: 2025-02-04 20:30:03
Lượt xem: 51

Chỗ kinh mạch nổ tung đã lan đến chân, hắn không thể nào đi đứng bình thường nữa.

Lòng người trong cả Đông cung đều bàng hoàng, ngày nào Thuận Hòa đế cũng sẽ qua nhìn thái tử, bây giờ kinh mạch vỡ ra đã kéo dài đến chân, thái tử chỉ có thể nằm trên giường.

Đã đến lúc này, Thuận Hòa đế vẫn ôm một tia hy vọng.

Xu Xu thì đã sụp đổ, mỗi ngày nàng canh chừng cạnh giường, không muốn đi đâu.

Trên cánh tay điện hạ cũng xuất hiện rất nhiều đốm máu, đốm m.á.u như vậy phủ khắp người, Xu Xu thừa biết cuối cùng nơi vỡ ra sẽ là trung tâm trái tim.

Nàng nằm nhoài ra mép giường, mắt đỏ bừng, đã mấy ngày mấy đêm rồi nàng chưa từng nghỉ ngơi.

Thậm chí ngoại trừ Thuận Hòa đế, ngay cả Phó Hạo, nàng cũng không cho phép nó vào lúc này.

Thuận Hòa đế đứng phía xa nhìn con trai trưởng trên giường và con dâu trưởng khụy gối bên cạnh, nước mắt đầy mặt, ông ấy từ từ rời khỏi tẩm cung, định dành khoảng thời gian cuối cùng cho bọn họ.

Thần chí của Phó Liễm Chi vẫn tỉnh táo.

Thật ra hắn có thể cảm giác được đau đớn trên người, chỉ là đã sớm đau đến c.h.ế.t lặng.

Huống chi trong lòng chứa đầy một người, những đau đớn này với hắn mà nói chẳng thấm vào đâu, lúc trước khi đến biên thanh, hắn cũng chỉ dựa vào vấn vương với Xu Xu để kìm nén nỗi đau và ham muốn g.i.ế.c người tàn bạo trong lòng, hắn mang sự tàn bạo đó lên chiến trường để g.i.ế.c địch.

Phó Liễm Chi nhìn nữ tử khóc thút thít tuyệt vọng trước mắt, hắn ôm người vào ngực, dục vọng muốn kéo nàng chôn cùng có đè nén thế nào cũng không nổi.

Hắn giơ tay lên, từ từ bóp cổ của nàng.

Xu Xu rúc vào n.g.ự.c hắn, nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: “Điện hạ, người dẫn thiếp đi cùng đi.”

Bàn tay càng siết càng chặt, Xu Xu thậm chí có thể nghe thấy được tiếng cổ vang rắc rắc.

Trước mắt Phó Liễm Chi chợt hiện lên cảnh lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, nàng mắc mưa ướt nhẹp, cả người chật vật xông vào phòng hắn.

Dường như khi đó nàng cực kỳ sợ hắn.

Hắn chỉ hơi nhướng mắt, lạnh lùng bảo nàng cút ra ngoài.

Nàng lập tức đáp được, xoay người ra ngoài.

Nữ tử tuyệt mỹ sắp ngừng thở trước mắt và thiếu nữ chật vật trước kia dần dần lồng vào nhau.

Phó Liễm Chi đột nhiên cười khẽ, đây là người hắn yêu nhất kiếp này.

Hắn chợt thả tay ra.

Xu Xu đã gần mất đi ý thức, bây giờ đột nhiên được thả ra, nàng nằm nhoài lên người hắn ho dữ dội.

Phó Liễm Chi lạnh lùng bảo: “Cút ra ngoài.”

Xu Xu vẫn đang ho khan nhưng không chịu di chuyển, ôm hắn thật chặt, nước mắt nóng hổi rơi xuống lồng n.g.ự.c hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./suoi-tien-trong-mo/chuong-500.html.]

Nàng lẩm bẩm nói: “Điện hạ…”

“Ra ngoài…” Phó Liễm Chi lại bảo.

Xu Xu siết chặt cánh tay, không chịu nói, làm thế nào cũng không ngăn được nước mắt.

“Người đâu.”

Thị vệ bên ngoài tiến vào, đó đều là tâm phúc của thái tử đện hạ.

Thái tử nói: “Kéo thái tử phi ra ngoài.”

“Không, không được…” Xu Xu càng không chịu đi, nàng biết điện hạ sợ lỡ tay g.i.ế.c nàng, nhưng như vậy thì sao, đây cũng là mong muốn của nàng.

Hai thị vệ đều là tâm phúc của thái tử, cả hai nhìn nhau, cuối cùng vẫn tiến lên trước bảo: “Thái tử phi, ngài…”

Xu Xu chống tay, đôi mắt đẫm nước nhìn nam tử thần sắc tái nhợt lạnh lùng, dường như trong mắt hắn không mang theo bất cứ tình cảm gì.

Xu Xu từ từ đứng dậy, tay nàng run dữ dội, nàng lẩm bẩm nói: “Được, được, điện hạ, thiếp cách xa ngài một chút được không,thiếp lùi ra xa một chút là được, xin điện hạ đừng đuổi thiếp đi.”

Rốt cuộc Phó Liễm Chi không lên tiếng nữa, chậm rãi nhắm mắt lại.

Hai thị vệ thở phào nhẹ nhõm, hiểu ý của điện hạ nên lẳng lặng rời khỏi đại điện.

Xu Xu từ từ đi đến bàn cách đó không xa, nàng ngồi xuống rồi không động đậy nữa.

Nam tử trên giường cũng không nhúc nhích nữa, nhắm đôi mắt phượng tuyệt đẹp kia lại, trong tẩm cung yên tĩnh không tiếng động.

Không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm.

Trong tẩm cung thậm chí cả đèn cũng không thắp.

Xu Xu chợt lảo đảo đứng dậy, tìm diêm quẹt thắp hết đèn trong tẩm cung lên.

Nam tử trên giường khép chặt mắt, sắc mặt dưới ánh nến càng có vẻ tái nhợt, không có chút sắc m.á.u nào.

Cả người Xu Xu mềm nhũn, nàng lảo đảo đi đến cạnh giờ, vươn tay sờ lên cánh tay điện hạ, lạnh buốt thấu xương.

Nàng thậm chí không dám thử dò hơi thở của hắn, cả người xụi lơ dưới đất, khóc to lên.

Bên ngoài tẩm cung, Thuận Hòa đế đã rơi lệ đầy mặt, Triệu quý phi cũng nghẹn ngào bật khóc.

Ngoài đại điện, Trân Châu ôm theo một cái hộp hoảng hốt xông vào…

Ban đầu, Trân Châu cũng canh giữ ngoài đại điện. Nàng ấy và nhóm cung tỳ không thể vào đại điện, chỉ ở ngoài đình viện chờ.

Trân Châu là cung ty đáng tin cậy nhất của Xu Xu, không chỉ sinh hoạt ngày thường đều giao cho nàng ấy mà rất nhiều chuyện đều do Trân Châu tiếp nhận.

Mặc dù nàng ấy không biết chuyện điện hạ trúng cổ, nhưng dù sao cũng là người ngày thường hay chăm sóc thái tử và thái tử phi nên cũng đoán được một chút manh mối, y thuật của thái tử phi rất cao, cho dù bệnh nan y thì thái tử phi đều có thể chữa trị khỏi. Nhưng bệnh của thái tử lại càng ngày càng nặng, hơn nữa dạo gần đây thái tử phi còn nuôi rất nhiều cổ trùng, nàng ấy suy đoán có thể thái tử bị trúng cổ.

Loading...