Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 100
Cập nhật lúc: 2024-06-14 22:46:14
Lượt xem: 182
"Bà nội đừng sợ." Kha Mỹ Linh cười nhẹ nắm lấy bả vai bà cụ: "Cháu làm ăn ngay thẳng, không sợ bị kiểm tra, hơn nữa vận khí còn rất tốt, tuyệt đối sẽ không bị người khác hãm hại đâu."
Vừa nói, cô vừa ném cho bà cụ một ánh mắt.
Bà cụ Kha nhớ đến những thứ thỉnh thoảng xuất hiện trong phòng mình, cũng đúng, có Hoàng Đại Tiên ở đây, nhất định Linh Bảo Nhi sẽ không sao.
Bà cụ nhìn về phía bác hai Kha: "Thằng hai, tốt nhất chuyện này không liên quan gì đến nhà mày! Không thì…"
"Không thì sao?" Bác hai trầm mặt.
"Thằng mất dạy, sao lại dám nói chuyện với mẹ mày như thế!" Sau khi gãy ống thuốc lào, ông cụ Kha không còn đồ gì trong tay để ném nữa, trực tiếp túm cái thảm lông gà thay thế.
"Ha, có vẻ bây giờ các người đều cho rằng đồ trong nhà bị mất là liên quan đến chúng tôi? Hoá ra tình cảm mấy chục năm lại bị nửa bát nước đường phá hỏng, thật buồn cười!" Bác hai Kha cười nhẹ.
"Được, nếu là phòng hai chúng tôi ăn trộm, liền mặc cho các người xử lý! Nhưng nếu là người khác trong nhà thì sao?"
Sắc mặt ông cụ Kha lạnh lùng: "Cho dù là ai cũng cuốn gói cút ra ngoài cho tao, sau này không được phép nhận là người nhà họ Kha nữa!"
"Đoạn tuyệt quan hệ?" Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn sang.
Ông cụ coi trọng thể diện nhất, cũng thích một nhà hoạt bát sống vui cùng nhau. Không ngờ ông ấy lại đưa ra quyết định dứt khoát hai lần liên tiếp.
"Ừ, nhà họ Kha chúng ta không có con cháu ăn trộm đồ trong nhà." Ông cụ gật đầu.
"Được, cha nhớ kỹ lời mình nói đi, đừng đến lúc dính dáng tới người được thiên vị, lại mập mờ cho qua." Bác hai Kha dùng ánh mắt độc ác, nói.
"Đương nhiên, ai cũng không thể bỏ qua! Đây là vấn đề nguyên tắc." Ông cụ lạnh giọng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-100.html.]
Sau đó tất cả mọi người trong nhà giám sát lẫn nhau, sau khi xong bữa sáng, đám con dâu trẻ tuổi bế con đi ra ngoài, chỉ còn lại thế hệ trước nhà họ Kha, các cháu và Kha Mỹ Linh, Kha Ân Thục.
Bọn họ lục lọi từng nơi một, rất nhanh đã tìm ra tiền riêng của mấy phòng.
Bác gái hai bĩu môi vừa định mở miệng nói linh tinh, đã bị bà cụ Kha hung hăng tát trả lại.
Bà ta đã sống dưới trướng mẹ chồng hơn hai mươi năm, tính nết ăn sâu vào trong xương tủy, miễn cưỡng tham gia đội tìm kiếm rồi đích thân vào phòng Kha Mỹ Linh lục lọi.
Khắp nơi, kể cả chuồng gà, ổ lợn, thậm chí tảng đá cạnh hố xí cũng bị lật tung.
Sắc mặt Kha Ân Thục càng ngày càng xấu, chẳng lẽ cô ta đoán sai, bảo vật thật sự không nằm ở nhà họ Kha?
Điều khiến cô ta khó hiểu hơn nữa chính là những thứ mình giấu cũng đã biến mất!
Đã làm ầm ĩ đến mức này, cô ta nhất định phải tìm được cái rương kho báu kia.
"Chị họ bảy và đồng chí Tần đã lấy giấy chứng nhận, nói không chừng đã cất đồ vào chuồng bò rồi." Kha Ân Thục nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ. Cô ta điên cuồng tới lui phía sau núi còn không tìm được, mà vào sâu hơn nữa là nơi thú dữ săn mồi trú ngụ, không phải là nơi Kha Mỹ Linh yếu đuối có thể với tới.
Cô ta suy nghĩ hồi lâu, cũng chỉ còn một chỗ này.
Mọi người trợn mắt nhìn cô ta như một kẻ quái dị.
"Sai sai sai, chưa lục hết trong nhà đâu, vẫn còn phòng chú hai mà?" Kha Mỹ Ngọc nhướng mày cười nhạt.
"Phòng chúng tôi có cái gì đâu mà lục, nhìn qua là xong." Bác gái hai bĩu môi, nóng mắt nhìn đống đồ trong các phòng: "Cha mẹ, trước khi chia nhà đều là của chung, sao trong nhà anh cả, em ba, em bốn lại có nhiều hàng lậu như vậy? Thật quá không công bằng, hay là chúng ta chia lại đi?"
"Phì, cô nằm mơ à?" Bà cụ Kha khinh thường nhìn bà ta: "Đồ vật trong tay bọn chúng tôi đều biết, tất cả đều là đồ mẹ đẻ nhà người ta gửi tới đấy."