Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 104
Cập nhật lúc: 2024-06-14 22:47:55
Lượt xem: 204
Kha Mỹ Linh thoả mãn, cả người bốc lên đầy bong bóng hạnh phúc, mặc dù ở niên đại này sô cô la là hàng hiếm, mà bà cụ cũng đã mua cho cô mấy viên, nhưng hương vị đang tiến bộ kia vẫn không thể so sánh với thế hệ sau, nói gì đến sô cô la kết hợp hoàn mỹ với hạnh nhân!
Một khi phương thức vận chuyển thức ăn ngon này được kích hoạt, trái tim cuồng ăn của Kha Mỹ Linh bắt đầu không chịu nổi nữa.
Sau khi đưa đậu qua, Kha Mỹ Linh nhìn quanh không thấy ai liền bỏ hai mươi giá trị hoà bình ra mua một cốc trà sữa ô long phô mai 30% đường, ít đá nhiều phô mai, hương vị hơi mát và êm dịu khiến lông tơ cả người cô run lên!
Cô cảm động rơm rớm nước mắt, chậm rãi nếm thử.
Nhớ ngày đó cô rất yêu thích món trà sữa này, hận không thể xếp hàng mua uống mỗi ngày, nhưng tiếc là tận thế đến, cô không còn được nếm thử nữa.
Trong lúc nhất thời ký ức trước ngày tận thế theo mùi vị quen thuộc này lóe lên, chậm rãi mơ hồ như một bộ phim.
"Sao vậy?" Tần Nguyên Cửu không biết từ đâu xuất hiện nhíu mày, nhìn thấy hai mắt cô đỏ hoe, sắc mặt lập tức lạnh xuống: "Nói đi nói lại cũng là phòng hai vu oan hãm hại người khác, bây giờ chỉ bắt bọn họ rời khỏi nhà họ Kha thôi. Bọn họ chẳng những không đau đớn, ngược lại còn thu được một trăm đồng phí xây nhà, đúng là thiệt cho cô rồi."
Kha Mỹ Linh có chút ngây người, vội vàng quay đầu lại, trùm phản diện có lòng tốt tới an ủi mình sao?
Cô hơi cúi đầu, đáng thương nhún vai, kêu lên: "Tôi không sao, mọi người không ở cùng nhau, say này sẽ không có nhiều chuyện vậy nữa, tôi nên cảm thấy nhẹ nhõm mới phải. Hơn nữa vừa nãy tôi còn hung hăng tát Kha Ân Thục hai cái, đã sớm hả giận rồi."
"Chỉ là, chỉ là cảm thấy cả nhà đang yên đang lành, lại vì tôi mà thành ra thế này…"
Nói xong cô hu hu một tiếng rồi lao vào n.g.ự.c anh.
Nhưng mà Tần Nguyên Cửu lại nhíu mày, quả quyết lùi một chân lại, khiến người ta xấu hổ va vào không trung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-104.html.]
Kha Mỹ Linh tức giận: "Tần Nguyên Cửu, anh tránh cái gì mà tránh? Tôi đau lòng, chẳng lẽ anh không thể ôm an ủi một chút?"
Cho dù chạm vào một miếng thịt cũng được, nói không chừng cô còn có thể mua một miếng bánh kem sữa tươi xa xỉ...
"Cô đau lòng chỗ nào? Tôi thấy cô rảnh đến cát bay vào mắt thôi." Tần Nguyên Cửu cười nhạo: "Cô vừa đảo mắt là có ý đồ, dáng vẻ yếu đuối lấy lòng không hợp với co đâu, tốt nhất cứ thẳng thắn cho người ta thoải mái."
"Hừ, không phải anh ghét bỏ tôi là gái quê sao." Kha Mỹ Linh tiến lên chọc ngón trỏ vào anh: "Chẳng lẽ anh có bản lĩnh cưới, nhưng lại không có bản lĩnh không chê?"
"Cưới tôi rồi ghét bỏ tôi, bắt nạt tôi mọi lúc, tôi làm bảo bối ở nhà, đến chỗ anh lại thành cỏ dại?"
Tần Nguyên Cửu không né tránh, bị cô chọc lui lại cả đường, cuối cùng suýt nữa dán vào tường.
Anh nhìn trái nhìn phải, cũng may mọi người đều bận rộn, chỉ có hai người rảnh rỗi đấu võ mồm.
Anh bất lực nắm lấy những ngón tay xanh như hành lá, sắc mặt bình tĩnh không nhịn được ma sát, ngoài miệng lại nói thẳng: "Đừng làm loạn, tôi chỉ lấy một vợ, thô lỗ ngốc nghếch cũng phải chịu, ai bảo tôi tự chọn?"
"Cũng như chó không chê nhà nghèo, con không chê mẹ xấu, tôi cũng đâu thể đổi lấy vợ khác?"
"Vậy không phải là lưu manh xấu xa sao?"
Kha Mỹ Linh tức giận trợn tròn mắt: "Tôi thô lỗ, tôi ngốc nghếch, tôi nghèo, tôi ngu?"
Tần Nguyên Cửu đen mặt: "Cô lợi dụng tôi?"