Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 125
Cập nhật lúc: 2024-06-14 22:55:35
Lượt xem: 196
“Ông cụ Tần có cống hiến vĩ đại cho tổ chức, được sửa lại án sai là chuyện không sớm thì muộn. Cậu phải nhẫn nại!”
“Phải biết rằng phía trước bình minh là bóng tối, rất nhanh mọi chuyện sẽ qua thôi...”
Tần Nguyên Cửu gật đầu: “Cảm ơn thư ký Bạch.”
Bạch Trữ Lâm xua tay cười nói: “Nên làm mà, thôi được rồi, đồ tôi cũng đưa rồi, lời cũng truyền đạt rồi, phải quay lại phục mệnh. Chúng ta gặp nhau ở huyện thành nhé.”
Đợi người vừa đi, trưởng thôn với bí thư chi bộ thôn đã hưng phấn bước tới: “Đồng chí Tiểu Tần, Kha thất muội, rốt cuộc thì hai người im hơi lặng tiếng làm ra chuyện lớn gì thế?”
“Sao lãnh đạo lại thông báo cho bọn tôi nói trong thôn chúng ta sẽ có thêm bảy sinh viên nữa?”
Kha Mỹ Linh khẽ đảo mắt, cười nói: “Ai ya, còn không phải là lúc trước tôi với đồng chí Tần cứu đám trẻ thuộc quân đội sao?”
“Để cảm ơn bọn tôi, người ta đã thay anh em chúng tôi nộp hồ sơ dự tuyển làm sinh viên công nông binh, không ngờ tới chúng tôi xuất thân là bần nông, một lòng hướng về tổ chức nên tất cả đều được thông qua!”
“Trong ba cái bao kia đều là chăn màn giường chiếu để chúng tôi nhập học, đều là quân nhu phẩm người ta không dùng nữa, chất lượng rất tốt.”
Cô vội vàng chối bỏ, dù sao thì thôn dân đều không biết nhà họ Lư là thần tiên chốn nào, cũng sẽ không cố ý đi chứng thực.
Kha Mỹ Linh nói như thế, mọi người đều vỡ lẽ.
Không phải vậy sao, bộ đội làm quan đều là con một cả, nhờ phúc của Phúc Bảo nhà họ Kha mới được cứu, nào có thể chỉ một, hai túi nhu phẩm dinh dưỡng là cảm ơn được?
Nếu như để người ta giúp đỡ sắp xếp công việc cho mấy trai tráng nhà họ Kha, áp lực lớn thì không nói, cũng không thấy bọn họ có năng lực cán đáng, còn chẳng bằng đến đại học bồi dưỡng, ra trường tổ chức sẽ bao trọn từ hộ khẩu, công việc, còn cả nhà ở nữa.
Thôn dân đều ngưỡng mộ, ghen tị, hận đến tóc dựng ngược lên, mắt cũng đỏ lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-125.html.]
Mọi người chê đám Đại, Hạ, Hoa, Vạn, Tuế, thế nhưng người ta lắc mình biến thành sinh viên, còn có chuyện gì kích thích người khác hơn sao? Từ coi thường thành kính trọng, chỉ cách có một Kha Mỹ Linh!
Trên đường quay về, Kha Mỹ Linh nhanh chân đi theo Tần Nguyên Cửu, cô cười, chớp thời cơ cảm hóa anh: “Có phải tổ chức cực kỳ tốt không, chúng ta chỉ gọi một cuộc điện thoại là có được bao nhiêu chỗ tốt.”
“Chỉ cần chúng ta cho đi, tổ chức sẽ không làm chúng ta thất vọng.”
“Tổ chức cho chúng ta cơ hội đi học, vậy chúng ta phải biến thân thành ngọn nến, phát sáng, sưởi ấm, thiêu đốt bản thân trong ngành nghề mà tổ chức cần, chiếu sáng người khác.”
Tần Nguyên Cửu lườm cô, cười nhạo: “Lúc đầu là ai không muốn đi học?”
“Em, không phải em sợ chúng ta cùng nhau đi đại học sẽ gây áp lực cho tổ chức sao?”
“Em nhường cơ hội đi học lại cho mọi người, anh không cảm ơn thì thôi, lại còn châm chọc em sao?”
Kha Mỹ Linh lý lẽ hùng hồn nói.
“Bây giờ quan tâm đến anh rồi?”
“Em...” Kha Mỹ Linh á khẩu: “Em không quan tâm đến anh bao giờ?”
Tần Nguyên Cửu lạnh lùng nói, trong đó còn lờ mờ mang theo chút ấm ức của chàng trai trẻ: “Lúc ở nhà khách, anh chẳng qua chỉ nằm ở bên của anh thôi, là tự em quấn lên.”
“Anh chẳng nói lời nào, em thì ngược lại, như thể mình chịu thiệt lắm ý.”
Anh vừa nhắc đến chuyện này, trong đầu Kha Mỹ Linh lại hiện lên lồng n.g.ự.c cường tráng, cô đỏ mặt, giận dữ, nhân lúc người kia không chú ý, cô vung nắm đ.ấ.m nhỏ lên: “Anh còn nói nữa!”
Tần Nguyên Cửu nắm lấy tay cô: “Rõ ràng là em tức giận, không vượt qua được rào cản này.”