Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 156
Cập nhật lúc: 2024-06-14 23:18:39
Lượt xem: 223
Hai người đều cởi áo ngoài, mặc áo mỏng, trong tay cầm chắc chiếc rìu vừa mượn được, trước mặt mỗi người có không ít củi.
“Tiểu Tần.” Một anh họ khác cũng nghiêm túc nhấn mạnh: “Chẻ củi cũng là việc cần có kỹ thuật, phải chẻ thật nhanh, chẻ cho ngay ngắn, to nhỏ đồng nhất, củi như thế chất lên mới đẹp, dễ bảo quản và sử dụng...”
Trong sân của mỗi nhà làng Bạch Nam đều có một đống củi lớn ngay ngắn, đẹp đẽ, bên trên được phủ rơm. Mùa đông chỉ dựa vào chúng để sưởi ấm.
“Làng Bạch Nam chúng ta có một tập tục, rể mới đến nhà thì phải chẻ cho nhà gái một đống củi. Tiểu Tần cũng không cần chẻ nhiều, bằng Cẩm Hán là được rồi.”
Kha Mỹ Linh với chị dâu nhỏ nhàn rỗi, đứng phía sau đám cháu hóng trò vui.
“Em gái, hình thể anh họ em cường tráng, quanh năm làm lụng ngoài ruộng, lại là tay chẻ củi lão luyện, thắng là điều chắc chắn. Có điều em yên tâm đi, anh Cẩm Hán rất thương em, anh ấy sẽ lặng lẽ nhường, không để cho Tiểu Tần thua thảm quá đâu.” Trong ngữ điệu của chị dâu nhỏ ngập tràn sự hài lòng và tin tưởng người đàn ông của mình.
Kha Mỹ Linh nghiêng đầu, sảng khoái nhìn chị ta rồi cười: “Chị dâu nhỏ, đừng ăn nói hùng hồn thế, đồng chí Tiểu Tần nhà bọn em mặc quần áo lên thì gầy, cởi quần áo ra cũng có thịt lắm đấy!”
Trùm phản diện quen ông của bánh bao nhỏ, chắc chắn anh từng làm lính, hơn nữa ngôn từ, cử chỉ thường ngày của anh cũng mang theo khí chất mà quân nhân mới có. Thân thủ anh không kém, anh trai nhà mình nào sao sánh được.
Quả nhiên, vừa mới bắt đầu, Tần Nguyên Cửu còn hơi lạ lẫm, tốc độ có chút chậm, cần phải nghiên cứu sức lực, góc độ và cả kích thước củi nhưng sau khi chẻ được chục thanh, tốc độ của anh được đẩy nhanh, lạch cạch, lạch cạch như cắt dưa hấu, không hề tốn sức, vừa nhanh, vừa chính xác.
Anh họ nhỏ thấy thế, dùng hết sức bình sinh và hai mươi năm kinh nghiệm, ra sức chẻ. Nhưng anh ấy vẫn bị vượt qua một cách tàn nhẫn, lại còn bị đám cháu và đứa em gái bất lương cười...
Kể cả vợ anh ấy cũng lắc đầu thở dài.
Thất sách, thất sách rồi, sao anh ấy lại nghĩ không thông, đích thân ra trận thế này, bây giờ thì hay rồi, mặt mũi cũng mất sạch rồi!
Có điều giữa đàn ông với nhau không tính toàn nhiều, sau khi cười đùa, trong lòng mọi người đều đã chấp nhận Tần Nguyên Cửu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-156.html.]
Trong mắt bọn họ cũng chí có người có năng lực như anh mới có thể xứng với em họ như tiểu tiên nữ nhà mình!
Ăn cơm trưa xong, bọn họ lại cõng hai giỏ đầy ắp thuốc, khoai lang dại đào được từ trên núi về nhà họ Thang.
Từ lúc chị dâu nhỏ vào cửa, nhà họ Thang không còn qua lại với những nhà khác, đi quanh núi đào rau dại nữa mà mọi người vòng vèo tìm kiếm đủ loại đồ ăn ở căn cứ bí mật.
Người nhà họ Thang trêu đùa rằng đây chính là của hồi môn của chị dâu nhỏ.
Trên đường về, Kha Mỹ Linh cúi đầu đá viên sỏi, nhưng sắc mặt cô có hơi nghiêm trọng.
“Tiểu Vấn.” Cuối cùng cô cũng kéo cố vấn nhiệm vụ ra ngoài:
“Chị dâu nhỏ của tôi là ai? Ở nơi dị thế này còn có tinh quái sao?”
Tiểu Vấn ấm ức trả lời: “Vâng, ký chủ, cô còn có thể tu luyện, sở hữu không gian, tại sao không thể có yêu tu, quỷ tu?”
“Suy cho cùng nơi đây cũng lấy tiểu thuyết làm cơ sở cho thế giới, không có chút sức mạnh của quỷ quái chống đỡ, rất khó để hoàn thành những cái Bug kia.”
Trong lòng Kha Mỹ Linh có hơi loạn, cô không nhịn được hỏi: “Chị dâu nhỏ là tinh quái, chị ta là họ hàng của tôi, mà tôi lại là chị họ của nữ chính Kha Ân Thục. Có phải trong cốt truyện cũng có sự tồn tại của chị ta không?”
Cốt truyện cô được tiếp thu rất chung chung, chỉ là lấy thân phận độc giả để tiếp tục hoàn thành nó, biết được hướng đi đại khái của cốt truyện nhưng lại không hiểu những chi tiết nhỏ.
Dựa vào giác quan thứ sáu vô cùng chính xác của cô, Kha Mỹ Linh lờ mờ cảm nhận được đây là vấn đề rất lớn.
Tiểu Vấn trầm mặc, sau đó hỏi: “Ký chủ có thể mở ra và xây dựng nhiệm vụ nhánh. Mặc dù thế giới này dùng tiểu thuyết làm khung đỡ nhưng nó thực sự tồn tại, phía sau mỗi người đều có câu chuyện riêng.”