Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 159
Cập nhật lúc: 2024-06-14 23:19:35
Lượt xem: 154
Tiền Tăng Cương bị dọa sợ, không ngờ tới hồ tiên thực sự tồn tại nhưng trong nháy mắt, anh ta đã trở nên hưng phấn.
Anh ta là thợ săn, trên người mang theo tội ác, từ trước đến nay không tin số mệnh, trong mắt anh ta có thể bắt được hồ tiên chính là một cơ hội phát tài!
Vì thế Tiền Tăng Cương mang theo Đào Vũ Sương đến chợ đen trong huyện thành, tìm một người mua có tiền, trùng hợp gặp được Thang Cẩm Hán – người vừa đào được nhân sâm, vụng trộm mang đi bán để lấy tiền mua kẹo cho em gái.
Hai người ai cũng ôm tâm sự riêng thuận đường đi đến chợ đen của huyện thành.
Nhân sâm trăm năm rất đắt, rất nhanh Thang Cẩm Hán đã bán được đến tận hai trăm đồng.
Anh ấy mua cho em gái rất nhiều đồ hiếm có, rồi lại mua thêm gạo, mì, thịt cho cả nhà, sau đó mang tiền thừa quay về.
Xuất phát từ hiếu kỳ, anh ấy còn đi xem thử rốt cuộc Tiền Tăng Cương kiếm được đồ gì trên núi mà cố tình chạy đến huyện thành bán!
Tiền Tăng Cương đặt một chiếc lồng trúc phía trước, bên trong có một con ch.ó con bẩn thỉu đang nằm thoi thóp?
Người đến kẻ đi chỉ liếc mắt nhìn, không có ai lên hỏi giá, già trẻ trong nhà còn chả nuôi nổi, làm gì có công sức với thời gian đâu mà nuôi chó nữa?
Thang Cẩm Hán đột nhiên chạm phải đôi mắt đáng thương, giống như, giống y như vẻ mặt chơi xấu, bán thảm của em gái nhà mình.
Thân hình vạm vỡ chấn động, ma xui quỷ khiến thế nào, anh ấy lại tiếng lên: “Anh Cương, anh kiếm cái thứ này ở đâu ra thế?”
Tiền Tăng Cương cũng thích khoe khoang, dù sao thì hai người đều ở tỉnh thành, bản thân anh ta bán hồ tiên rồi phát tài cũng sẽ không giấu được người tới cùng thôn.
Thế là anh ta thần bí ghé lại nói: “Không có kiến thức, đây nào có phải tuyết hồ bình thường, nó là hồ tiên đấy.”
Thang Cẩm Hán cười nhạo, thì thầm hỏi: “Anh Cương, anh nằm mơ chưa tỉnh à? Lại còn hồ tiên, tổ chức cấm tuyên truyền phong kiến mê tín, nếu mà bị người có lòng thông báo lên, anh thảm rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-159.html.]
“Thật đấy, là hồ tiên thật mà, nó vừa mới nói chuyện với tôi xong.” Tiền Tăng Cương thề son sắt, sau đó sợ Thang Cẩm Viên không tin, anh tay túm mạnh tai của Đào Vũ Sương: “Con súc sinh này, mau nói chuyện đi.”
Đào Vũ Sương đau đớn kêu lên thảm thiết, đôi mắt mang theo sự hung ác trừng lên nhìn anh ta.
Tiền Tăng Cương vừa thấy thế đã tức giận đến muốn ra tay, nhưng lại bị Thang Cẩm Hán kịp thời ngăn lại.
“Anh Cương, anh chấp nhặt với con vật nhỏ này làm gì?” Thang Cẩn Hán cười rồi lôi kéo, khoác vai Tiền Tăng Cương: “Anh nói nó là hồ tiên, không sợ gặp phải báo ứng sao?”
“Người già thường nói những thứ này rất tà, tôi thấy, anh vẫn nên thả nó đi đi, đừng để tiền không kiếm được, bản thân cũng gặp rắc rối!”
Tiền Tăng Cương tham lam cười, xòe tay ra: “Người anh em, hồ tiên ngàn năm khó gặp, chắc chắn có người biết nhìn hàng. Chân cẳng tôi còn nhanh nhạy, thấy nguy hiểm thì chạy, lại nói cái vùng xa xôi này, ai nhận ra tôi chứ?”
“Hơn nữa làm gì có ai kiếm khoản tiền lớn mà không mạo hiểm. Đời này của anh cậu đây sắp gặp thời xoay chuyển rồi.”
Thang Cẩm Hán tỉnh bơ hòi giá: “Anh Cương muốn bán bao nhiêu tiền?”
Tiền Tăng Cương giơ ngón tay vẽ hai đường.
“Hai trăm đồng?”
“Hai trăm đồng đáng bao nhiêu đâu, chắc chắn là phải hai nghìn đồng trở lên.” Tiền Tăng Cương cười, tiếp tục liến thoắng xoa tay: “Mời hồ tiên này về nhà, không đưa đủ tiền thì sao được?”
Trong mắt Thang Cẩm Hán thoáng qua sự lạnh lùng, anh ấy vỗ vai anh ta: “Xem ra anh Cương còn phải đợi rồi, tôi về nhà trước đây.”
Tiền Tăng Cương vẫy tay với anh ấy, tiếp tục ngồi nguyên tại chỗ.
Nhưng con hồ ly nhỏ kia nhìn anh trông mong, tràn đầy ý cầu xin thực sự giống như thành tinh rồi vậy.
Thang Cẩm Hán nghiến răng, cởi áo ngoài, mặc ngược lại rồi cúi người lần thắt lưng, nhét tiền với kẹo cho bọn trẻ rồi dặn dò.