Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 180
Cập nhật lúc: 2024-06-14 23:26:56
Lượt xem: 188
Ngay lập tức, họ chân thành bày tỏ lòng biết ơn một lần nữa.
Kha Mỹ Linh mỉm cười,vẫy tay: "Hai người dù bận vẫn bớt chút thời gian tham gia hôn lễ của tôi với đồng chí Tần, tấm lòng này đã rất tốt rồi.”
Sau đó cô nhìn về phía Trịnh Thiến Thiến.
Cô đã từng nhìn thấy người trong giấc mơ, nhưng cảm giác khi người thật xuất hiện trước mặt lại rất khác.
Trịnh Thiến Thiến không có nỗi tuyệt vọng đau lòng khi con trai bị bắt cóc, chồng đi lính, giờ đây đôi lông mày thanh tú của cô ấy tràn ngập hạnh phúc mãn nguyện, con ngươi dịu dàng thân thiện.
Kha Mỹ Linh khẽ cười, một tay kéo bánh bao nhỏ Lư Việt Hải, tay kia kéo Trịnh Thiến Thiến: "Đồng chí Lư, con trai và vợ của anh ở lại với tôi chắc chắn sẽ được ăn ngon, chơi vui, nên anh có thể yên tâm ra ngoài.”
Lư Chấn Sinh giơ tay chào cô như thường lệ, cười ngốc nghếch với vợ, sờ đầu con trai rồi quay người rời đi.
Kha Mỹ Linh kinh ngạc nhìn theo, rồi lại nhìn chằm chằm vào đôi má đỏ hồng của Trịnh Thiến Thiến: “Lần trước tôi gặp đồng chí Lư, anh ấy vẫn là doanh trưởng Lư chững chạc có thể làm nên đại sự, bây giờ chỉ nhìn thấy một người đàn ông tốt yêu vợ thương con mà thôi.”
Cặp vợ chồng này liên quan đến vị chiến hữu Lư Hướng Kình của Tần Nguyên Cửu, trong giấc mơ của cô bọn họ khiến cô thấy rung động rất nhiều.
Hai bên đều trung thành với tình yêu, trung nghĩa với Tổ quốc.
Chỉ đáng tiếc là mọi người không thể chăm lo cho gia đình nhỏ, lạc mất đứa con, khiến trong lòng bọn họ vô cùng áy náy, cố nén bi thương để giữ vững cương vị của bản thân.
Có lẽ Kha Mỹ Linh không bao giờ phải trải qua cảm giác đó trong đời, nhưng cô biết đó là sự tra tấn tận xương tủy.
“Hoá ra thực sự có tình yêu!” Cô gật đầu kết luận nói.
Trịnh Thiến Thiến khẽ cười: "Chị dâu, tôi nghe nói chị và anh Tần có quan hệ rất tốt, sao chị lại than thở như vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-180.html.]
"Cô nói tôi và anh ấy á?" Kha Mỹ Linh đảo mắt, cười nói: "Chúng tôi chính là đúng người đúng thời điểm."
“Chị dâu và anh Tần xứng đôi mọi mặt, trong cuộc sống sau này, hai người nhất định có thể lâu ngày sinh tình.”
“Anh Tần là người ngoài lạnh trong nóng, có rất nhiều đồng đội đã nhận sự giúp đỡ của anh ấy, vừa nghe nói anh ấy sắp kết hôn, đều ầm ĩ từ khắp các nơi kéo tới.”
“Bác của đứa nhỏ này đang đi chấp hành nhiệm vụ nên không thể đến, vì vậy hai vợ chồng chúng tôi đã mặt dày đến đây.” Trịnh Thiến Thiến chân thành nói, lời nói tràn đầy lời chúc phúc cho đôi vợ chồng trẻ.
Kha Mỹ Linh không thể chịu được việc người khác đối xử tốt với mình.
Khi trái tim nóng lên, cô nhịn không được mà bày tỏ tấm lòng của mình với người khác.
Cô kéo người ngồi lên mép giường, đưa cho bánh bao nhỏ một đống đồ ăn, sau đó cô nghiêm túc khám vọng, văn, vấn, thiết cho Trịnh Thiến Thiến.
Trịnh Thiến Thiến mím môi mỉm cười, cũng không từ chối, rất hợp tác như người nhà với cô, cuối cùng kiên nhẫn dò hỏi: “Chị dâu, chị có thấy gì không?”
Cô ấy làm việc tại Bệnh viện Đa khoa Quân khu Hạ Hoa Nam, bản thân là bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình xuất sắc, đồng nghiệp ở các khoa khác nhau cũng là những nhân tài hàng đầu trong ngành.
Sức khỏe của cô ấy rất tốt, trừ trong ánh mắt của Trịnh Thiến Thiến hiện lên một tia buồn bã, bởi vì cô ấy với Chấn Sinh chỉ có một đứa con là Tiểu Hải.
Kha Mỹ Linh mỉm cười lắc đầu: "Sức khoẻ chị dâu rất tốt." Như vậy, vấn đề thực sự có thể là Lư Chấn Sinh đã từng bị thương trong khi làm nhiệm vụ.
Nhưng để cô đi kiểm tra cơ thể bên ngoài của một người đàn ông…
Đừng nói người ta có hạnh phúc hay không, cô cũng không thể thuyết phục được chính mình, quả nhiên cô không hợp làm bác sĩ.
May mà cô là phù y, cô chỉ cần biết tình trạng của bệnh nhân, sau đó vẽ bùa phù hợp.
Kha Mỹ Linh không giấu được lời nói, do dự một lát, im lặng nói xin lỗi trùm phản diện rồi hỏi: "Tôi, tôi nghe anh Tần nói, Tiểu Hải không có anh chị em khác."