Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 191

Cập nhật lúc: 2024-06-14 23:30:48
Lượt xem: 219

Trưởng thôn cũng hung hăng trợn mắt nhìn Hoàng Phương Bân, ai bảo không phải vậy, nhóc con lớn lên ở nông thôn có thể to gan đến đâu?

Nói không chừng trước kia đến cả cửa của tổ cải tạo ở chỗ nào cô ta cũng không biết nữa.

Thằng ranh này mặt người dạ thú, nội tâm dơ bẩn.

Anh ta đã có danh học sinh viên công nông binh rồi, tại sao còn không biết đủ, lại còn quậy ra nhiều chuyện như thế?

Có lẽ đúng như cha con lão tứ nói, nếu như để anh ta lên huyện thành học, ném bỏ con gái ông ta chỉ là chuyện nhỏ, chưa biết chừng, anh ta còn chọc ra chuyện lớn hơn cho nhà ông ta.

Trưởng thôn càng nghĩ, mồ hôi trên đầu túa ra càng nhiều.

Hoàng Phương Bân trước nay giỏi nhìn mặt đoán ý.

Trước đây, Kha Mỹ Linh cho rằng Lý Thủy Sinh mới là người tính toán nhiều nhất, nhưng vật họp theo loài, người đi theo nhóm, ai mà đoán ra kỳ thực vị này còn cao tay hơn, giả heo ăn thịt hổ đến là gian xảo.

Nếu không sao anh ta lại có thể làm cho Kha Vân Nguyệt mắt cao hơn đầu chỉ trong nháy mắt là nằng nặc muốn gả cho anh ta?

Lý Thủy Sinh với Kha Vân Nguyệt, đối với anh ta mà nói đều chỉ là quân cờ che đậy cho nội tâm dơ bẩn thôi.

Bây giờ danh ngạch đại học không dễ dàng gì anh ta mới mưu tính để có được sắp bay mất rồi, Hoàng Phương Bân vội vàng mở miệng, lời trong lòng không khốn chế được tuôn ra: “Trưởng thôn, nhà ông ba Kha kia là cái thá gì?”

“Bây giờ một nhà nông như bọn họ đã không giúp đỡ được gì cho cha rồi. Cha làm thôn trưởng, nghe theo bọn họ làm gì?”

“Có cái gì quan trọng hơn hạnh phúc cả đời của Kha Vân Nguyệt?”

“Trong bụng con gái cha đã mang thai con của con rồi, nếu như cha không đồng ý vậy thì chuẩn bị nuôi con gái, cháu ngoại cha cả đời đi!”

Trưởng thôn tức đến run người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-191.html.]

Vừa mới kết hôn được một ngày, nào có khả năng mang thai.

Đương nhiên là trước khi kết hôn bọn họ đã quan hệ vợ chồng rồi!

Lúc Kha Vân Nguyệt quậy đòi sống đòi c.h.ế.t gả cho Hoàng Phương Bân, nhà bọn họ đã biết chuyện này, bọn họ tức giận không thôi, những người có tư tưởng truyền thống như bọn họ vẫn miễn cưỡng đồng ý mối hôn sự này.

Nhưng chuyện xấu trong nhà không đem khoe ra ngoài, hôm nay anh ta ồn ào như thế, đừng nói nhà họ Kha toàn người khôn khéo, đến cả hàng xóm thò đầu sang nghe ngóng cũng biết, chưa được bao lâu, cả thôn Lạc Phượng đều biết ông ta nuôi dạy được đứa con gái thế nào.

Trưởng thôn tiến lên, tát Hoàng Phương Bân một cái thật mạnh.

Sức tay của người đàn ông làm nông, tát một cái, cả người anh ta đều ngã sang một bên, còn có cả một cái răng rụng xuống.

Mà cái tát này cũng khiến cho ý thức của Hoàng Phương Bân hoàn toàn tỉnh táo lại.

Sắc mặt anh ta tái nhợt, ngậm chặt miệng, mặt đầy m.á.u ngồi nghệt ra.

“Chú ba.” Trưởng thôn đã không biết làm thế nào mới tốt rồi, ông ta nghẹn ngào nhìn ông cụ Kha như đứa trẻ.

Ông cụ không nhìn ông ta, tiếp tục loay hoay với điếu thuốc trong tay: “Khánh Hỷ, không phải tôi nói cậu đâu, gieo nhân nào thì gặt quả nấy.”

“A Nguyệt, đứa nhỏ này từ nhỏ đã thích tranh giành với Linh Bảo Nhi nhà ta, mặc dù có lúc quậy to chuyện, cậu vẫn dẫn người đến cửa tặng quà xin lỗi, nhưng vô hình chung, cậu đã gánh chuyện này lên người mình.”

“A Nguyệt chỉ cần cúi người, không tình không nguyện nói một tiếng xin lỗi, lần sau không làm thế nữa. Sau đó, sau này có phải nó lại phạm lỗi không?”

“Bây giờ nó đã mười tám tuổi rồi, không còn là đứa nhỏ tám tuổi nữa. Cháu cũng nên buông tay rồi, tránh cho đến cuối cùng, nó thực sự hận cháu.”

Trưởng thôn bị nói đến đỏ mặt, hổ thẹn, rồi lại có sự bất lực của người làm cha.

Ông ta là một trưởng thôn tốt, bình thường làm chuyện như cũng giải quyết mọi chuyện công bằng, dù cho chăm sóc người khác cũng sẽ không bị người ta tìm ra lỗi sai. Nhà họ Kha với Tần Nguyên Cửu đều nhận sự quan tâm của ông ta.

Nhưng nhân vô thập toàn, ông ta thương đứa con gái nhỏ duy nhất này, bởi vì không nghiêm khắc nên tạo thành hậu quả ngày nay.

Loading...