Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 195
Cập nhật lúc: 2024-06-14 23:32:03
Lượt xem: 168
Cục trưởng Cố cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng sau đó ông ấy lại mỉm cười gật đầu: "Cũng tốt, cậu ở nhà họ hàng hay nhà khách? Hay là đi về trong ngày?"
“Chuyện này không nói chắc được.” Tần Nguyên Cửu tiếp tục dùng sức nắm chặt bàn tay nhỏ bé đang vùng vẫy, cười khẽ nói: “Còn phải xem dì cố của cô ấy bệnh như thế nào, nếu tôi thật sự phải trông nom đối phương, có khả năng vẫn phải nán lại một chút, nên không thể nói chính xác được.”
“Vậy được thôi, mấy hôm nay tôi phải ở nhà khách bên cạnh cục cảnh sát, nếu có việc hai người có thể liên lạc cho tôi.”
Cục trưởng Cố không hỏi nữa mà nhiệt tình bổ sung thêm: “Nếu các cậu quay về, cũng có thể chào hỏi, nhờ đồng chí lái xe đưa hai người về, dù sao cậu ấy cũng thường xuyên giao tư liệu qua lại giữa các điểm.”
Tần Nguyên Cửu cảm ơn ông ấy.
Hai người lại bắt đầu thảo luận về vài bản án trước đó.
Kha Mỹ Linh thì giả vờ như đang nghe hiểu.
Tần Nguyên Cửu nhếch khóe môi, ôm cô vào lòng, điều chỉnh tư thế cho cô thoải mái, sau đó giảm âm lượng nói chuyện với Cục trưởng Cố.
Vẻ mặt Cục trưởng Cố như hiểu rõ, giọng trêu chọc nói: “Đồng chí Tần rất có năng lực chăm nom cho gia đình, người thương của cậu thật là có phúc.”
Tần Nguyên Cửu cúi đầu vén mái tóc rối của Kha Mỹ Linh sang một bên, anh lắc đầu: “Không, gặp được cô ấy, chính là phúc của tôi.”
Kha Mỹ Linh nhìn đèn sáng rực được trưng bày bên ngoài căn biệt thự xa hoa, mưa gió nổi lên, từng hạt mưa lẫn vào mưa đá đập mạnh vào cửa kính cường lực, như những nhịp trống dồn, khiến cho ban đêm lưu lại một ấn tượng khác.
Cô hiểu rằng mình lại đang mơ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-195.html.]
Lần đầu tiên cô bước vào giấc mơ của Ứng Yến là khi cô hoàn thành một nhiệm vụ, sau đó lại nhận nhiệm vụ khác, lần thứ hai là khi cô theo chân kẻ phản diện đến tỉnh lỵ, còn lần này lại là!
So với sự náo nhiệt bên ngoài biệt thự thì bên trong biệt thự yên tĩnh đến lạ, dường như bị thế giới quên lãng.
Đột nhiên có tiếng đùng, tựa như tiếng sấm sét từ tầng hai vọng xuống.
Trong đêm mưa, Kha Mỹ Linh vẫn có thể phân biệt được ra, ngay lúc đó là tiếng đứa trẻ rên rỉ trong đau đớn.
Sau đó lại là âm thanh giòn vang của một trận roi da: “Mày là cái thá gì, dám đoạt danh tiếng của con tao.”
“Mẹ mày cướp người đàn ông của tao, mày lại đến cướp thứ của con tao. A, Ứng Yến tao nói cho mày biết, mày là người nhà họ Ứng không phải người nhà họ Thường chúng tao.”
“Ngay cả cha mày cưới tao về mới được nở mày nở mặt như bây giờ, cái loại con hoang như mày, cho mày nơi ở đã là tốt lắm rồi, mà mày còn dám xen vào chuyện khác?”
“Tiểu Trương, đánh mạnh cho tôi, bao giờ đứt cái dây lưng này mới coi như xong.”
“Dạy cho nó một bài học nhớ đời, sống thoải mái không tốt sao, cái nhà này cũng chẳng cho mày ít tiền đâu. Ha, cái loại con hoang mà dám dựa vào nỗ lực để kéo con tao xuống, đúng là suy nghĩ viển vông…”
Sắc mặt cô tối sầm, nhanh chóng đi lên lầu, tìm phòng làm việc rồi đá sầm cửa vào.
Ha, đại lão quản cô rất chặt, không cho cô được tự do, anh còn tàn nhẫn trơ mắt nhìn nhóm bạn của cô từng người lần lượt c.h.ế.t trong bụng lũ thây ma.
Anh không lương thiện, anh sẽ không cứu người già, phụ nữ và trẻ em, anh không hiểu cảm xúc, mặt anh chỉ có một biểu cảm; anh sẽ không thông cảm cho người khác, không biết nghỉ ngơi là gì, giống như một cái máy không ngừng hoạt động, nhưng cố chấp duy nhất với mình cô.
Những người cấp dưới vừa ghét bỏ cô vừa bất lực, cho rằng cô cọng lông bên cạnh lão đại, chỉ cần cô ở bên cạnh, dù có lớn như nào, đại lão sẽ vì cô xây một nguyện vọng hão huyền, mà càng không ngừng vận hành nó!