Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 207
Cập nhật lúc: 2024-06-15 17:36:40
Lượt xem: 183
Tần Nguyên Cửu gật đầu: “Anh nghe nói nhà ở do Đại học Nông Nghiệp cấp phát cho người nhà ở khá tốt, sau khi hỏi thì mỗi căn có giá khoảng một nghìn hai ba.”
“Có hai phòng ngủ, một phòng bếp và một nhà kho, ở giữa có một sân nhỏ khoảng mười mét vuông, căn hộ nhỏ gọn có thể đáp ứng tốt sinh hoạt hằng ngày của sinh viên chúng ta.”
Đôi mắt Kha Mỹ Linh sáng lên tựa như muốn nghe anh tiếp tục nói nữa.
Thế nhưng Tần Nguyên Cửu lại đứng lên: “Anh ăn no rồi, em ăn xong thì dọn dẹp rồi có thể đi dạo quanh khu này, cảm nhận chút không khí nhân văn của làng đại học. Anh phải ra ngoài có chút việc cần làm.”
“Làng đại học thì có gì đẹp chứ, hai năm tiếp theo chúng ta đều ở đây mà.” Kha Mỹ Linh nhanh chân đứng dậy, ra vẻ đáng thương nói: “Anh muốn làm chuyện gì vậy? Đến em cũng không thể biết sao?”
“Chuyện trong nhà thôi, tương đối nhàm chán, em sẽ không thích đâu.” Tần Nguyên Cửu xoa mái tóc cô: “Ngoan, lúc về anh mang đồ ăn ngon cho em. Em cũng có thể đi ngắm nhìn vài ngôi nhà quanh đây, mỗi căn nhà của trường đại học đều không giống nhau đâu.”
“Được rồi.” Thấy anh thực sự không có ý muốn dắt theo mình, Kha Mỹ Linh bĩu môi: “Em muốn ăn khoai lang nướng, kẹo hồ lô, hạt dẻ rang đường!”
“Được rồi, gặp được sẽ mua cho em.”
Kha Mỹ Linh lưu luyến không nỡ rời nhìn anh đi khỏi từ trên ban công nhỏ.
Đợi người đi mất, vẻ mặt buồn bã sầu khổ trên mặt cô cũng bị gió thu thổi bay đi theo.
Hú hú, người lớn trong nhà đi rồi, trẻ con nghịch ngợm ở nhà thật hạnh phúc biết bao!
Kha Mỹ Linh vội vàng ăn xong cơm, thuận tiện dọn dẹp mọi thứ rồi đeo chiếc ba lô nhỏ lên lưng rời đi.
Hiện tại đang trong giờ lên lớp, cả trong và ngoài trường học lộ ra một vẻ yên tĩnh khác thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-207.html.]
Hai bên đường là cây cổ thụ vừa cao vừa thẳng, lá cây rụng hơn phân nửa nhưng vẫn che hết ánh nắng mặt trời.
“Linh Bảo Nhi.” Hàng Vũ Đồng ló đầu ra từ một gian cửa sổ nào đó ở lầu một, tươi cười chào hỏi: “Cô muốn đi đâu thế?”
“Ơ, chị Vũ Đồng, chị không phải trực ca đêm sao, sao còn chưa đi ngủ?” Kha Mỹ Linh chạy qua đó, nhỏ giọng hỏi.
“Người ở lại qua đêm cũng không nhiều, hơn mười một giờ là tôi khóa cửa rồi ngủ luôn ở phòng trực ban.” Hạng Vũ Đồng cũng vừa dọn xong hộp cà mèn, cười nói: “Tuy rằng không có nhiều đồng nghiệp ở trong nhà khách nhưng cơ bản thì họ đều là người Nam Thành, có rất ít người ngủ luôn ở nơi làm việc như chị.”
“Hơn nữa mấy cô ấy có tính bài ngoại, có các mẫu áo len mới cũng không nói với tôi!”
Cuối cùng cũng tìm được người để nói chuyện cùng, Hàng Vũ Đồng căm giận xả ra một tràng.
Hai mắt Kha Mỹ Linh trợn lên: “Nhà khách bọn chị có thăng chức tăng lương không chị Vũ Đồng?”
“Nhân viên bọn tôi ở đây thăng chức tương đối khó, một củ cải chỉ có một cái hố, ở đâu ra mà có nhiều hố để lấp đây? Thực tế thì mấy năm nay bọn tôi cũng không xê dịch gì, chẳng qua nghe bên trên nói một lãnh đạo nhỏ quản lý không tốt, còn gây ra sự cố c.h.ế.t người, vậy nên mọi người đều muốn phô bày năng lực của mình.”
“Cái này cũng là tuần trước đồng nghiệp nói với tôi lúc tôi về nhà.”
“Nhưng tôi chỉ là một người con gái, làm sao mà cạnh tranh nổi với mấy kẻ lõi đời kia được!”
Hàng Vũ Đồng cũng không cần Kha Mỹ Linh phải cho mình lời khuyên gì mà chỉ đơn thuần muốn tìm chỗ trút bỏ nỗi lòng.
“Đúng rồi, sao lại đi có một mình, cô muốn đi đâu? Một mình tôi ngây ngốc ở chỗ làm tới nhàm chán, nếu như Linh Bảo Nhi chỉ đi có một mình thì có thể dắt tôi theo cùng được không?”
“Chồng em đi ra ngoài làm việc rồi, em cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn đi dạo quanh đây ngắm mấy căn nhà thôi.” Kha Mỹ Linh mỉm cười vẫy tay với cô ấy: “Hai chúng ta cùng nhau đi dạo một chút, tới giữa trưa lại tới nhà bạn bè ăn cơm.”