Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 212
Cập nhật lúc: 2024-06-15 18:05:59
Lượt xem: 148
“Bảo Nhi nhà chúng tôi khám bệnh cho chị Cần là phận sự của một thầy thuốc, nào có thể mặt dày mày dạn nhận căn nhà quý trọng như thế của hai người?”
“Hơn nữa, chẳng phải hai người còn có quan hệ họ hàng với nhau sao? Giữa họ hàng với nhau không cần khách sáo thế.”
Kha Mỹ Linh gật đầu, cười nói: “Anh Tống, chị Cần, đối với đồng chí Tần nhà chúng em mà nói chuyện có thể dùng tiền giải quyết thực sự chẳng phải thứ to tát gì.”
“Hai người không biết đấy thôi, ban đầu anh ấy sống ở chuồng bò, thế mà tự mình lợp được cho em ngôi nhà gạch đầu tiên trong thôn đấy, còn mua đủ sính lễ tam chuyển nhất hưởng.”
“Có người ghen tỵ, trực tiếp đi báo cáo anh ấy, hai người đoán xem sau đó thế nào?”
Ba người kinh ngạc lắc đầu.
“Gạch là do xưởng gạch cảm ơn kỹ thuật của đồng chí Tần nên mới tặng đến, tam chuyển nhất hưởng là phần thưởng do đồng chí Tần giúp các đồng chí trong cục cảnh sát phá án! Người của tổ cải tạo chẳng nói được chữ nào nữa.”
“Thế mới nói, mọi người hãy tin tưởng vào năng lực của đồng chí Tần.”
Tống Nham Bách với Diêu Y Cần nhìn nhau, ngược lại là bọn họ tục tằng rồi.
Tống Nham Bách nhìn đồng hồ, đứng dậy cười nói: “Được rồi, chúng tôi cũng không mặt dày cưỡng ép nữa. Sau này mọi người đến huyện thành rồi, nhất định phải qua lại với chúng tôi như người thân đấy.”
“Lúc này các giáo viên của tôi cũng về ăn cơm xong rồi, chúng ta qua đó gặp mặt nói chuyện nhé?”
Suy cho cùng sức khỏe Diêu Y Cần mới vừa khởi sắc, lúc này cô ấy không còn tinh thần nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-212.html.]
Cô ấy cười đưa mọi người ra ngoài rồi tiếp tục nằm nghỉ ngơi.
Trên đường, Tống Nham Bách không giấu giếm mà đơn giản kể lại chuyện của thầy cô giáo mình.
Trước khi Hạ Hoa mới được thành lập, hai vợ chồng nhà họ Tiết đều là con cháu nhà giàu, học hành ở nước ngoài, tiếp thu trào lưu giáo dục mới được kết hợp giữa cách thức truyền thống trong nước và phương Tây.
Bọn họ cũng là phần tử tích cực, lãnh đạo rất nhiều cuộc vận động nổi tiếng, hơn nữa bản thân họ cũng học rộng hiểu nhiều, tấm lòng vì thiên hạ, không ít danh tướng, trọng thần của Hạ Hoa mới đều học hỏi bọn họ!
Có thể nói hai người này là chỗ chống lưng vững chãi, chẳng trách đại học bách Khoa của kinh đô phí hết tâm sức mời hai người qua.
Tống Nham Bách và Diêu Y Cần là học trò cưng mà hai vợ chồng nhà họ Tiết đắc ý.
Sắc mặt Tần Nguyên Cửu vẫn như thường nhưng Kha Mỹ Linh – người nhiệt tình trầm mê trong tiểu thuyết và người bản xứ Hàng Vũ Đồng mà nói, họ thực sự bị dọa cho đờ đẫn rồi.
Người mở cửa là cô giáo của Tống Nham Bách, cũng là một bà cụ ăn mặc tỉ mỉ, gọn gàng.
Bà ấy cười gọi Tiểu Bách rồi lại nhìn ba nam thanh nữ tú trẻ tuổi phía sau anh ấy, tâm trạng lại càng tốt hơn, bà ấy nghiêng người, đón họ vào nhà rồi hiếu kỳ hỏi: “Tiểu Bách, ai đây, sao ai cũng trẻ đẹp thế?”
“Cô, trước đó không phải con nói rồi sao, có một đôi vợ chồng nhỏ khám bệnh cho Tiểu Cần đấy? Chính là vị đồng chí nhỏ Kha Mỹ Linh này.” Tống Nham Bách chỉ Kha Mỹ Linh: “Chỉ trong một buổi chiều thôi, Tiểu Cần khỏe hơn nhiều rồi, cũng không còn ho nữa, hơn nữa...” Bây giờ anh ấy kích động đến giọng nói cũng run rẩy: “Hơn nữa, đồng chí Kha còn nói đợi Tiểu Cần khỏe lại rồi, bọn con còn có thể có con nữa.”
“Thật không, thế thì tốt quá!” Bà cụ Tiết vui vẻ nói, sau đó quay đầu gọi: “Ông ơi, mau ra đây, có khách quý đến này.”
Ông Tiết đi ra, sau đó lại nghe thấy anh học trò nhỏ kích động, hưng phấn kể lại chuyện một lượt.
Ông ấy vừa vuốt râu, vừa vui mừng thay cho hai vợ chồng nhỏ gặp khó khăn này, ánh mắt dịu dàng nhìn ba người Tần Nguyên Cửu: “Các cháu đều là đứa trẻ ngoan, mau vào đây ngồi nào!”