Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 232
Cập nhật lúc: 2024-06-15 18:16:04
Lượt xem: 109
“Nhà chúng tôi nhiều người, mỗi người được hai miếng là tốt lắm rồi, sao có thể ăn thoải mái được.”
Bọn họ mồm năm miệng mười than vãn.
Người người nhà nhà đều như thế, mỡ lợn thì để rán dầu, thịt nạc thì ướp muối.
Thịt lợn đều có thể ăn đến tận vụ thu hoạch sang năm.
Nghĩ đến hai con lợn được chia cho mỗi thôn thì mỗi người có thể được bao nhiêu chứ.
Kha Mỹ Linh nhăn mặt: “Em cũng muốn ăn thịt, mùa này ít người bán thịt quá, có bán thì cũng đắt, cơ bản thì phải đợi đến sang năm rồi.”
“Haiz, Linh Bảo Nhi, không phải lúc nào em cũng bảo mình là tiểu phúc tinh sao? Em niệm chú đi, nói không chừng sẽ có thịt lợn từ trên trời rơi xuống đấy.” Người trong thôn đều là họ hàng xa, lúc nói chuyện cũng không để ý nhiều.
Một người khơi mào, người khác ồn ào nói theo: “Đúng thế, để mọi người chiếm chút ánh sáng nào.”
“Lợn trong nhà không ăn được nhưng lợn rừng trên núi nhiều lắm.” Nghĩ tới mùi vị thơm ngon của lợn rừng, những người chẳng có thịt ăn đói đến co dạ dày lại.
Kha Mỹ Linh bị trêu chọc nhưng vẫn gật đầu đầy nghiêm túc: “Đúng thế, em muốn ăn thịt lợn, thịt lợn rừng cũng không thoát được! Nếu có một đàn đến, chúng ta giao một nửa cho công xã, một nửa giữ lại tự ăn.”
“Ha ha, Linh Bảo Nhi, chúng ta không tham lam, một, hai con nếm thử thôi là được rồi, nếu như một bầy xuống núi thật, chúng ta cũng chẳng giữ được mạng nhỏ để mà ăn mất!”
“Không được, càng nói càng đói, Linh Bảo Nhi, em mau đi ăn sáng đi, chị cũng về húp cháo đây...”
Đúng lúc này đi đến cửa thôn, bọn họ tách nhau ra.
Kha Mỹ Linh nhảy nhót về nhà, vừa hay chạm mặt Tần Nguyên Cửu kéo đám đàn ông nhà họ Kha đi huấn luyện về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-232.html.]
Bọn họ đầy mồ hôi, kéo theo tấm thân nặng nề, ném cho cô ánh mắt oán hận.
Không chỉ bọn họ, đến cả đám nhóc bị bọn họ không cam tâm kéo đi huấn luyện cùng cũng thế.
Kha Mỹ Linh hoàn toàn không nhận được tín hiệu của bọn họ, ứng phó chào hỏi qua loa xong, cô nhảy vào phòng bếp: “Mẹ ơi con đói...”
Mẹ Kha bất lực, bao giờ bé con nhà mình mới lớn được đây?
Có con gái nhà ai đã gả đi rồi còn ngày ngày về nhà mẹ ăn ba bữa, lại còn không biết xấu hổ, lý lẽ hùng hồn mà kêu đói như trẻ con.
“Ơ, là trứng gà mà con thích ăn nhất nè! Mẹ là tốt nhất.” Cô không nhịn được mà ôm rồi hôn lên mặt bà.
Trứng gà rán làm rất đơn giản, dùng trứng gà, bột mì, hành hoa và muối đánh tan, phủ một lớp dầu lên nồi rồi tráng một lớp trứng mỏng, đợi trứng đông lại rồi lật lên, cơ bản thì lật thêm một mặt là có thể bỏ ra khỏi nồi rồi.
Trứng rán thơm mềm, đặc biệt là lúc vừa làm xong, Kha Mỹ Linh có thể ăn đến lúc cánh tay mẹ Kha mỏi nhừ.
“Là Tiểu Tần muốn ăn.” Mẹ Kha nhét cho cô một đĩa, bực mình nói.
Kha Mỹ Linh lập tức bĩu môi: “Mẹ có con rể rồi thì không cần con gái nữa! Nếu mẹ không cần con, con đi tìm cha thương con.”
“Con nhóc không biết xấu hổ.” Mẹ Kha cười lấy cái tay dính đầy bột mì vỗ lên trán cô, sau đó quệt một đường. Cô gái nhỏ lập tức biến thành con hổ bé, nhe răng tỏ ý mình đang ghen tỵ.
“Biết con thích ăn mẹ còn không làm nhiều lên sao?”
Sau khi ăn xong, Linh Bảo Nhi nói dối rằng phải ra ngoài đi dạo, đợi lát nữa sẽ mở một lớp dưỡng sinh.
Cô đi đến bên cạnh các anh trai đã tê liệt, không nhìn mà lên trước đá chân: “Anh, lúc nào các anh cũng phải duy trì hình tượng, cái dáng vẻ này thì bao giờ mới lấy được chị dâu cho em.”