Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 295

Cập nhật lúc: 2024-06-15 18:40:58
Lượt xem: 90

Kha Mỹ Linh lại vào phòng dọn giường cho anh, thấy anh đã gấp chăn thành miếng đậu hũ, thì đi đến mở tủ quần áo: "Anh Cửu, anh muốn mặc bộ nào đây? Quần áo của anh thực sự quá ít, lát nữa em sẽ học chị dâu cách sử dụng máy may, giúp anh may thêm mấy bộ đồ nữa.

Tránh cho đến ngày chúng ta lên tỉnh học, ngày nào anh cũng chỉ thay đi thay lại mấy bộ quần áo này, đâu phải nhà chúng ta không có điều kiện.” Cô lẩm bẩm rồi mang quần áo bước ra: “Bộ này được không? Hôm nay anh phải đến xưởng cơ khí, không thể mặc quần áo quá tồi tàn được.”

Nghĩ đến việc Tần Nguyên Cửu còn phải mày mò với đống máy móc, nên cũng không thể mặc quần áo quá mới, cô quyết định chọn ra một bộ đồ không có miếng vá.

“Được.” Giữa hai hàng lông mày của Tần Nguyên Cửu lộ ra sự ấm áp như nắng mai, trong ánh mắt cũng nhuốm ý cười dịu dàng: “Những việc này em cứ quyết định là được, nhớ là cũng phải may cho mình thêm vài bộ.”

Kha Mỹ Linh liên tục gật đầu, đương nhiên là nữ sinh đại học như cô phải ăn mặc chỉnh tề rồi.

Người có thể vào đại học ở thời đại này, về cơ bản đã được định sẵn có đủ cơm ăn áo mặc cả đời. Hiện tại, gia cảnh trong nhà đã bắt đầu cải thiện, cô không hiểu tại sao mình không thể nâng thức ăn và quần áo lên một tầm cao hơn?

Nhìn thấy người đàn ông đã ăn xong hết đồ ăn do chính tay mình làm, Kha Mỹ Linh tiễn anh ra cửa, sau đó đưa cho anh một chiếc bình giữ nhiệt chứa đầy nước ấm cùng với một chiếc túi đeo vai, mỉm cười dịu dàng vẫy tay với anh: “Đồng chí Tần, chúc anh làm việc thuận lợi. Nhớ về nhà sớm một chút, buổi tối em sẽ nấu món thịt kho tàu anh thích nhất!"

Tần Nguyên Cửu nhìn cô gái nhỏ đột nhiên trưởng thành, trong lòng mềm mại không thôi. Anh không khỏi để xe sang một bên, sau đó bước nhanh về phía trước ôm chặt cô vào lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-295.html.]

Anh cảm nhận được sự cứng đờ trong chốc lát và sự phản kháng vô thức của cô gái trong lòng. Mặc dù rất phấn khích, nhưng anh cũng không dám đi quá xa, Tần Nguyên Cửu chỉ vùi đầu vào chiếc cổ mềm mại của cô, giả vờ cảm động nói: "Đồng chí Kha, cảm ơn em. Kể từ… kể từ khi anh rời khỏi nhà, chưa có ai đợi cửa chờ anh, dặn anh phải nhớ về sớm, cũng chưa có ai biết anh thích ăn thịt kho tàu."

Ha, anh thích ăn thịt, nhưng anh biết người thích thịt kho tàu nhất chính là cô bé đang ở trong lòng anh.

Kha Mỹ Linh định đẩy anh ra, nhưng đột nhiên lại thấy chột dạ.

Cô tưởng đàn ông ai cũng thích ăn thịt, nhất là bụng của người thời này có rất ít chất béo. Thịt kho tàu là món ngon hàng nghìn năm không thay đổi, vậy nên cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Hơn nữa, cô cảm thấy thịt kho tàu có thể tan ngay trong miệng, hương vị thơm nồng quyến rũ, thoang thoảng một chút vị ngọt, cắn vào một miếng giống như được bay lên thiên đường.

Chỉ là cô muốn lừa gạt người khác, đồng thời chiếm một ít phúc lợi cho cái miệng của mình. Kết quả là cô đã vô ý làm người đàn ông này xúc động đến mức sụt sùi.

Kha Mỹ Linh không khỏi mỉm cười, vỗ vỗ vai anh, giọng nói của cô nhẹ nhàng hơn bình thường rất nhiều, giọng điệu cũng vô cùng thân mật, ngọt ngào mà quyến rũ: “Không phải bây giờ anh đã có em rồi sao? Nếu như anh thích, em có thể đợi anh về nhà ăn tối mỗi ngày. Anh chỉ cần nói anh muốn ăn gì, em sẽ nấu cho anh ăn!”

“Nhưng món nào em nấu, anh cũng thích hết.” Tần Nguyên Cửu dựa vào người cô, thực sự không muốn nghĩ nhiều hơn nữa. Đây đúng là một viên kẹo bọc đường, khiến người ta muốn nuốt thẳng xuống bụng, nhưng lại sợ nó bị vấy bẩn và trầy xước, nên phải nâng niu nó một cách cẩn thận.

Kha Mỹ Linh buồn cười đến nỗi không nhịn được mà nhếch khóe miệng: “Được rồi, lát nữa về nhà tổ chăm mấy đứa trẻ, em sẽ nấu mấy món ngon cho anh. Em đã mua rất nhiều sách ở trạm thu gom phế liệu trong tỉnh, trong đó có sách dạy nấu ăn, có cả món Trung lẫn món Tây.”

Loading...