Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 310
Cập nhật lúc: 2024-06-15 18:48:03
Lượt xem: 70
Khi đồ ăn được bày lên bàn, hai gia đình nhường nhau qua qua rồi bắt đầu vùi đầu ăn cơm.
Sách dạy nấu ăn bất bại nào đó trợ giúp rất nhiều, nó soi sáng kỹ năng nấu nướng của năm chàng trai cứng rắn nhà họ Kha.
Tục ngữ có câu ăn xôi chùa quét lá đa, ban đầu người nhà họ Lý đã thấy Kha Nguyên Đại khá tốt, hiện tại họ lại càng hài lòng hơn.
Sau này vợ chồng trẻ sống mà không cần khiến bản thân ấm ức khi phải đến nhà ăn ăn nữa, thỉnh thoảng họ có thể nấu ăn để cải thiện cuộc sống, không cần quá cầu kỳ!
Sau khi ăn xong, mẹ Kha không nhịn được lại bàn chuyện này một lần nữa.
Nhà trai biểu hiện vừa chủ động vừa nhiệt tình.
Mẹ Lý rụt rè nói: “Chị dâu chị không biết đấy thôi, con bé nhà tôi tính tình cũng rất tốt, nhưng lại có ý tưởng lớn, đợi lần sau tôi gặp con bé rồi hỏi ý kiến nó nhé?”
Mẹ Kha gật đầu cười, tảng đá lớn trong lòng bà cũng hạ xuống một nửa, tiếp theo chỉ cần chờ đợi trong dày vò.
Từ nhà họ Lý trở về thì trời cũng đã tối, giơ tay ra không thấy năm ngón đâu.
Kha Nguyên Đại buộc đèn pin vào tay lái, đỡ em gái lên ngồi trước, giúp mẹ ngồi phía sau rồi khởi động xe một cách vững chãi.
Không biết trong lòng anh ấy đang nghĩ đến chuyện tương lai hay do trời tối nên mắt không tốt mà đến ngã ba anh ấy đi đường vòng vào Tiền Trang.
“Vù vù…”
Gió mùa đông lạnh lẽo gào rít, cành cây trơ trụi nhẹ nhàng đung đưa, ma quỷ trong đêm nhe nanh vuốt móng vuốt khiến người ta cảm thấy lạnh run người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-310.html.]
“Ha ha, Mai Tử, cô nên thành thật đi theo tôi đi, tránh cho lát nữa phải chịu khổ!”
Một giọng nói đầy tiếng cười dâm đãng bay theo cơn gió mùa đông, câu được câu mất vọng lại từ con kênh mới mở.
“Nơi này rất hẻo lánh, trừ ban ngày có người đào kênh đi làm ra thì chẳng có ai đi qua cái chốn hiu quạnh này…”
“Muốn trách thì trách xuất thân của cô quá tốt, con gái của chủ nhiệm hợp tác xã cung ứng tiếp thị, cô không ở lại trấn làm việc mà lại đến xã nhỏ này. Chẳng lẽ cô chưa nghĩ tới việc đối tượng ở đây sao?
Mấy cậu sinh viên nhà họ Kha, ai cũng đều có tiền đồ, mấy người đó dựa vào cái gì mà coi trọng cô? Đầy người ở trên tỉnh điều kiện còn tốt hơn cô…”
Kha Nguyên Đại vốn là người tai thính mắt tinh, lại được em gái điều dưỡng cơ thể, em rể ma quái rèn luyện, năm giác quan của anh ấy trở nên nhạy bén hơn, anh ấy có thể dễ dàng nắm bắt được động tĩnh ở con kênh cách đó hàng chục mét!
Anh ấy sầm mặt, tắt đèn pin sau đó vội vàng khẽ nói với mẹ Kha và Kha Mỹ Linh: “Mẹ ơi, em gái, con nghe thấy có người làm chuyện xấu ở bên sông, chúng ta lặng lẽ qua đó đi.”
Đưa xe cho mẹ Kha xong, Kha Nguyên Đại chạy nhanh ra ngoài như một con báo.
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Mẹ Kha lo lắng hỏi: “Trời tối om như này lỡ người ta cầm d.a.o thì phải làm sao?”
Kha Mỹ Linh nghiêng người thì thầm: "Mẹ đừng lo lắng, anh trai con rất tài giỏi, người bình thường không thể làm gì được anh ấy đâu."
Kha Mỹ Linh mở rộng thần thức, rất nhanh đã phát hiện nơi có tiếng động, cô “nhìn thấy” một tên đàn ông gầy yếu, thấp bé đang chậm rãi cởi quần áo, anh ta cứ như đang hưởng thụ một bữa tiệc thịnh soạn, vui sướng nhìn biểu cảm hoảng sợ và tuyệt vọng của cô gái khi bị trói chặt và bịt kín miệng.
“Mai Tử, chờ đến lúc em thuộc về tôi, em nhớ phải ngoan ngoãn bảo cha em sắp xếp cho tôi một công việc ở hợp tác xã cung ứng tiếp thị trên thị trấn đấy.
Hai vợ chồng chúng ta nhất định có thể sống sung sướng hạnh phúc, nếu em dám không biết điều mà đi báo cáo tôi, à, vậy thì em cứ chờ để nhặt xác cho người nhà của em đi!”