Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 312
Cập nhật lúc: 2024-06-15 18:50:42
Lượt xem: 86
Khó mà biết được liệu người này có nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lấy ơn cứu mạng để uy hiếp, đòi trở thành con rể giám đốc bộ phận hợp tác xã cung ứng tiếp thị ở thị trấn hay không!
Lần đầu tiên cô ấy thấy có một người cha chức vụ cao cũng không phải là chuyện tốt gì.
“Đồng chí Tiểu Lý, em có đi được không?” Giọng nói đè nén sự giận dữ và đau lòng của Kha Nguyên Đại vang lên bên tai cô ấy.
Lý Quyên Mai sửng sốt, lông mi run rẩy, vẫn không dám nhúc nhích.
“Nếu em đi được thì để em gái anh đỡ em, nếu… nếu chân em không có sức thì để anh bế em nhé?” Anh ấy tiếp tục hỏi bằng giọng nhẹ nhàng, sợ nói to sẽ dọa cô ấy sợ.
Lý Quyên Mai vội vàng mở mắt ra, tuy cô ấy không nhìn rõ dáng vẻ người bên cạnh nhưng lại có thể từ bả vai dày rộng và ánh mắt phẫn nộ, đau lòng của anh ấy mà cảm giác được sự ấm áp và an toàn.
Cô ấy không nhịn được mà khóc òa lên, nhào vào lồng n.g.ự.c anh: “Kha Nguyên Đại, tại sao bây giờ anh mới đến? Suýt chút nữa, suýt chút nữa em đã bị người xấu bắt nạt c.h.ế.t rồi!”
Kha Nguyên Đại sửng sốt, anh ấy cảm giác m.á.u trong cơ thể như núi lửa đang phun trào, người anh ấy nóng bỏng, tay chân cũng không biết nên để ở đâu.
Giữa mùa đông rét lạnh, Kha Nguyên Đại bỗng cảm nhận được sự mềm mại và mùi hương thơm ngọt của một cô gái, cảm giác này khác hẳn với lúc anh ấy ở cạnh em gái, giống như một cái là bàn tay chạm đến hương hoa thơm ngát, cái còn lại là tay trái nắm tay phải, chẳng có cảm giác gì!
Đây là con gái…
Lý Quyên Mai vùi mặt vào trong lồng n.g.ự.c anh ấy khóc một hồi lâu, muốn xả hết tất cả những cảm xúc tiêu cực mà cô ấy phải chịu trong buổi tối hôm nay.
Kha Nguyên Đại đờ người ra một lúc rồi mới nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô ấy, vụng về an ủi: “Không sao, lát nữa anh sẽ đạp xe đưa tên khốn này đến đồn công an.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-312.html.]
Lý Quyên Mai ngẩng đầu, biểu cảm căm hận, cô ấy như một đứa trẻ bị tủi thân nên mách lại với người lớn: “Người xấu, bọn họ đều là người xấu!
Trưởng thôn, vợ trưởng thôn, còn có cả mấy nữ thanh niên trí thức ở cùng nhà với em, bọn họ đều biết hết, nhưng không ai ra mặt giúp em cả.”
Kha Mỹ Linh tức giận đến mức không nhịn được nói: “Em cũng nghe thấy, thằng khốn này nói trưởng thôn thôn Tiền Trang là anh rể của mình! Vậy thì vợ trưởng thôn chẳng phải là chị em với anh ta à?”
Lý Quyên Mai nhìn thấy cô, cô ấy ngẩn người rồi ngượng ngùng buông tay, tiếp tục căm giận nói: “Đúng vậy, chị ở trong nhà trưởng thôn, không có sự cho phép của bọn họ thì thằng khốn này làm gì dám động tay?
Bọn họ hoàn toàn không đoán trước được là chị có thể tránh thoát được kiếp nạn này, ha, ông trời cũng không muốn nhìn bọn họ làm việc ác.
Nếu chị không thể cho họ gặp báo ứng, thì tên của Lý Quyên Mai chị sẽ viết ngược lại!”
Kha Mỹ Linh gật đầu liên tục: “Chị Mai Tử, em giúp chị.
Chú Lý đang trong giai đoạn mấu chốt để được thăng chức. Chú ấy và anh Lý đều không tiện ra mặt, hơn nữa nhà bọn em cách thôn Tiền Trang không xa, có vài bạn bè thân thích ở đây, làm việc gì cũng dễ dàng hơn.”
Lý Quyên Mai nói cảm ơn, sau đó thấy vô cùng may mắn mà lau nước mắt.
Cô ấy vừa vịn mẹ Kha và Kha Mỹ Linh để đứng lên, vừa tò mò hỏi: “Cô ạ, mọi người đến kịp thời quá. Đã muộn thế này, sao mọi người lại đi qua đây vậy ạ?”
Mấy người họ nhìn nhau, sau đó mẹ Kha cười nói: “Cũng là trùng hợp, bọn cô đi đến nhà cháu để bàn chuyện, lúc về đứa con trai ngốc này của cô tâm hồn lên mây nên đi nhầm đường, vậy nên mới đến nơi này.”
Bọn họ đều vừa thấy may mắn vừa thấy sợ hãi, nếu Kha Nguyên Đại không đi nhầm đường, vậy thì khả năng cao là Lý Quyên Mai sẽ phải chịu khổ, cả đời sau đều phải sống trong bóng ma, hoặc thậm chí là nghĩ quẩn mà dứt khoát rời khỏi thế giới ghê tởm này.