Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 320
Cập nhật lúc: 2024-06-15 18:53:35
Lượt xem: 77
Kha Mỹ Linh từ nhỏ đã sinh sống trong giới hào môn nên tất nhiên cô có phán đoán riêng về mỗi người trong giới. Cô chưa bao giờ tin có ai lại vô duyên vô cớ tốt, cũng không tin có ại lại vô duyên vô cớ xấu.
Cho nên cô vẫn luôn vô cùng cảnh giác với đại lão, đặc biệt là khi gia tộc bọn họ lại có gút mắc rất lớn với nhau.
“Không đói bụng sao?” Ứng Yến vẫn luôn im lặng nhìn về phía trước, bởi vì lâu lắm không nói chuyện cho nên giọng nói của anh có hơi khàn khàn.
Kha Mỹ Linh hồi thần lại, cười cười rồi cắn một miếng to.
Ôi trời, tuy rằng là đang ở trong mơ, nhưng vị giác lại vô cùng chân thật, vị ngọt tràn lan trên lưỡi, còn có sự mềm mại từ phô mai khoai lang, đấy chính là hương vị mà cô yêu thích nhất!
Mắt Kha Mỹ Linh sáng ngời, quay người mở túi của mình ra, bên trong quả nhiên đựng đấy mấy món đồ ăn vặt mà con gái thích.
Quá tuyệt vời!
“Đi leo núi không?” Lúc này Ứng Yến mới nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Một năm không gặp, cô nhóc cũng chỉ cao thêm hai ngón tay, ngũ quan tinh tế nhỏ xinh, trước sau như một như có một vầng hào quang ấm áp xung quanh, gương mặt non nớt đáng yêu, dưới ánh mặt trời càng trở nên tinh tế và nhỏ nhắn hơn.
Cô giống như một chú hamster đang gặm bánh mì, mặt mày thỏa mãn, làm tâm tư tối tăm của người khác không khỏi buông lỏng, sáng lên theo cô.
Kha Mỹ Linh liên tục gật đầu, đáp: “Có, em cũng muốn chụp ảnh với Hán phục. Hai ta cùng nhau đi nhé?”
“Được.” Ứng Yến ừ một tiếng, thấy cô ăn xong, thuận tay xách túi đựng đồ ăn vặt nặng trĩu của cô.
Kha Mỹ Linh nhẹ nhàng nhảy nhót hái hoa dại, miệng nhỏ thì chóp chép ăn vặt.
Tố chất cơ thể của cô vốn không tồi, đi bộ nhanh cũng sẽ không cảm thấy quá mệt, mà Ứng Yến đã sớm rèn luyện cơ thể, chạy bộ nhiều giờ đồng hồ là không thành vấn đề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-320.html.]
Bọn họ rất nhanh đã đuổi kịp nhóm cô cậu chủ kia.
“Sao vẫn chưa tới thế, xa quá, tôi mệt lắm rồi!”
Mấy cô gái thân thể yếu đuối bĩu môi.
Tuy nói là trại hè, nhưng thật ra người dẫn bọn họ đi lại chính là các huấn luyện viên ở mấy phòng tập thể hình, không có sự giúp đỡ của người hầu. Họ phải sống cuộc sống như một người bình thường, mục đích là để mài dũa phẩm hạnh của mình.
Có mục tiêu là tốt, nhưng thực tế thì không như vậy, đây chẳng qua chỉ để làm hài lòng các bậc phụ huynh mà thôi.
Nhóm mấy cậu trai mang ít đồ, nhưng vì tuổi còn nhỏ, vẫn chưa có được sự thân sĩ phong độ nên chỉ biết vui đùa chạy đuổi nhau.
Hết cách, mấy cô gái chỉ có thể ngồi xuống sắp xếp lại đồ đạc, món nào ăn được thì ăn, mà nếu ăn không hết thì lại trở thành vật chiếm diện tích, vì vậy họ trực tiếp vứt đồ lại, chỉ mang theo đồ chống đói cùng nước uống.
Đám người kia vừa đi, Kha Mỹ Linh không có liêm sỉ mà chạy đến nhặt lại đống đồ kia, đem toàn bộ đút vào túi của mình, ngay cả túi của Ứng Yến cũng được trưng dụng.
Xong xuôi, cô thỏa mãn nhét một viên socola nhân hạnh nhân vào trong miệng, cũng đút một viên vào miệng Ứng Yến.
“Ngon không?” Kha Mỹ Linh hưng phấn nhìn về phía anh: “Có phải rất ngọt ngào và mềm mịn, tràn ngập hương vị hạnh phúc không?”
Cánh môi Ứng Yến vẫn còn sót lại sự ấm áp đến từ đầu ngón tay cô, cảm giác mềm mại, socola trong miệng chậm rãi tan ra, mang theo vị đắng nhè nhẹ, mà lại thơm ngọt vô cùng.
Nhìn biểu tình vui vẻ của cô, khóe môi Ứng Yến cong lên, gật đầu: “Đúng thật.”
Kha Mỹ Linh tính toán trong lòng, tiến lên kéo cánh tay anh, cười nói: “Em cảm thấy socola hạnh nhân là một trong những món ngon nhất trên đời, có vị ngọt ngào của vị sữa, thơm ngậy như bơ, thật là làm người ta đắm chìm vào hương vị của nó mà!
Đương nhiên, nếu có món khác thì em cũng không từ chối đâu!”
Ứng Yến nháy mắt đã hiểu được ý cô, nhấp chặt cánh môi, cảm xúc phức tạp, có rất nhiều vấn đề muốn có được đáp án từ cô, rồi lại sợ khi biết đáp án.