Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 329
Cập nhật lúc: 2024-06-15 18:56:52
Lượt xem: 99
Nếu cô đã sống lại ở thời đại này, cũng đã quyết định vào đại học để tiếp tục việc học còn dang dở ở kiếp trước, vậy thì cô phải có thái độ đúng đắn. Lúc nên nghiêm túc thì không được cẩu thả, lúc được lười biếng thì cứ việc thoải mái.
Trí nhớ của Kha Mỹ Linh hiện tại rất tốt, nhưng cô muốn đảm bảo chất lượng học tập, nên đã bí mật bật chế độ ghi âm của hệ thống, chuẩn bị nghe lại khi rảnh rỗi, sau đó từ từ tiêu hoá.
Tần Nguyên Cửu giảng sâu nhưng rất dễ hiểu, làm cho các ký hiệu trừu tượng của toán học trở nên sống động và thú vị. Kha Mỹ Linh nghe rất nhập tâm, đầu óc cô cũng bắt đầu hoạt động theo lối suy nghĩ của anh.
Khi cô tỉnh lại, bản thân đã theo anh về nhà tổ!
Nhìn dáng vẻ đáng yêu ngơ ngác này của cô vợ nhỏ, Tần Nguyên Cửu không khỏi cười nhẹ, dịu dàng xoa đầu cô: "Nhìn xem, thực ra em đâu có ngốc, chỉ là lúc nào em cũng nói mình không làm được, mình quá lười biếng, mình không muốn nỗ lực.
Chỉ cần em hạ quyết tâm, thời gian sẽ trôi qua nhanh chóng, như vậy đâu có khó đúng không?"
Kha Mỹ Linh liên tục lắc đầu, nhìn anh với ánh mắt nửa hiểu nửa không.
Nếu năm đó anh có thể giúp cô tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, chẳng phải cô sẽ có thể đỗ được vào một trong những đại học danh giá nhất ở thủ đô hoặc Thượng Hải mà mọi người vẫn luôn ao ước sao?
"Sáng nay hãy tiêu hóa những gì anh vừa nói, buổi trưa anh sẽ đặt câu hỏi. Nếu em nắm bắt tốt, chúng ta chuyển sang điểm kiến thức tiếp theo nhé?"
Kha Mỹ Linh vâng một tiếng đồng ý.
Lúc vào đến sân, cô nhận ra trong nhà có thêm ba người phụ nữ.
Bà Kha mỉm cười vẫy tay với cô, giải đáp nghi ngờ của cô: “Là Tiểu Tần sợ cháu mệt, nên đã đề nghị thêm người trông trẻ.”
Sau đó bà lại nói: “Anh cả của cháu mới sáng sớm đã vào bếp gõ trống khua chiêng. Sau khi ra ngoài, thì lập tức gọi mẹ cháu đi Tiền Trang rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-329.html.]
Kha Mỹ Linh lập tức hiểu ra, cười gật đầu: "Anh cả cháu trước đây còn chưa muốn tìm vợ, bây giờ lại nóng lòng chạy ba chân bốn cẳng sang bên đó rồi!
Nhưng đó cũng là chuyện bình thường. Bà nội, bà không biết đêm qua nguy hiểm thế nào đâu. Nếu bọn cháu không đến kịp thời, đời này của chị Mai Tử đã bị hủy hoại rồi!"
Bà nội Kha cũng nghe con dâu và cháu trai kể lại, bây giờ bà chỉ cần tưởng tượng ra cảnh tượng đó, trái tim của bà vẫn đập thình thịch.
“Cũng may có ngôi sao may mắn là cháu đi theo, nếu không hôn sự của anh cả cháu lần này sẽ lại gặp trắc trở.”
Kha Mỹ nheo mắt cười gật đầu, không biết xấu hổ nhận công: “Cháu cũng nghĩ vậy!”
Ba người phụ nữ đều đang mang thai, theo lý mà nói, thì họ không nên chăm sóc đám trẻ. Đám trẻ còn nhỏ nên không biết nặng nhẹ, không ai có thể chịu trách nhiệm nếu chúng va chạm vào người bọn họ.
Nhưng ở nông thôn cũng chỉ có việc này là nhàn hạ nhất, hơn nữa họ đều rất khoẻ mạnh, không hề giống những cô vợ thành thị được nâng niu cẩn thận sau khi mang thai, họ vẫn làm việc giống như bình thường.
Phụ nữ mang thai không tìm được công việc này thì vẫn làm những công việc vặt vãnh tương tự sau lưng đàn ông thôi.
Nói là việc vặt nhưng có mấy việc là nhẹ nhàng đâu?
Họ sợ bị vị trí của mình bị cướp mất, hoặc bị người khác thay thế vì mình không siêng năng, nên người nào người nấy đều có năng lực trong việc chăm sóc con cái.
Một người ở trong bếp chuẩn bị đồ ăn cho bọn trẻ theo chỉ dẫn của Kha Mỹ Linh, hai người còn lại thì ở ngoài trông trẻ.
Cũng may Tần Nguyên Cửu biết Kha Mỹ Linh vô cùng kỳ vọng vào bọn trẻ, nên đã đưa đến ba người có trình độ cấp hai, đủ để dạy vỡ lòng cho bọn chúng.
Nếu anh đã nghĩ cho cô như vậy, Kha Mỹ Linh cũng không thể lãng phí thời gian, trực tiếp trưng dụng phòng của anh trai cô để học.