Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 332
Cập nhật lúc: 2024-06-15 18:57:57
Lượt xem: 105
Hơn nữa làm gì có cô gái nào trải qua chuyện kia xong mà không sống dở c.h.ế.t dở?
Thế nhưng cô ấy không có gì lạ cả, lại còn để ý họ dùng thêm hai hòn than.
Trời đã sáng hẳn rồi, nắng sớm chiếu qua cửa sổ giấy dày, khuôn mặt trắng trẻo, xinh xắn của Lý Quyên Mai mang theo giận dữ, mắt đen sáng lên nhưng không có chút đau khổ và miễn cưỡng nào.
Trong lúc mấy nữ thanh niên trí thức nghi ngờ cuộc đời, Lý Quyên Mai hậm hực đi tắm rửa, thu dọn đồ của mình vào túi, khóa lại rồi rời đi.
Ra khỏi cửa, cô ấy thở phào, nhìn cảnh sắc yên bình và an tĩnh của làng quê, trong lòng cô ấy nửa nóng nửa lạnh.
“Đồng chí Tiểu Lý dậy sớm thế.” ‘’Vua chửi đổng’ nổi tiếng trong thôn, đến cả thôn trưởng cũng phải sợ cười tươi như hoa chào hỏi cô ấy.
Cả người Lý Quyên Mai run lên, nhìn mặt trời trên cao, cô ấy miễn cưỡng cười gật đầu: “Chào thím Phạm ạ.”
“Ôi dào, cô gái đến từ thành phố vừa ngoan vừa lịch sự, nhìn cái giọng nói dịu dàng này xem.”
Thím Phạm đi tới mắt qua mày lại với cô ấy, khi Lý Quyên Mai còn đang lạnh lẽo, bà ấy thì thầm: “Con gái, đừng sợ, sau này thím Phạm bảo kê cho cháu, đảm bảo kẻ xấu trong thôn không dám lại gần cháu nữa.
Cô thím gả tới thôn Bạch Nam, cháu gái bà ấy là con dâu nhà họ Thang.”
Thấy Lý Quyên Mai thắc mắc, bà ấy cười phổ cập kiến thức: “Nhà họ Thang là nhà vợ của chú tư Kha, cái này cháu phải biết rồi chứ?
Tối qua Liên Văn, chính là mẹ Kha Nguyên Đại ấy đã đích thân đến gõ cửa nhà thím, dặn dò thím bình thường để ý đến cháu. Đừng để cho kẻ xấu trong làng này bắt nạt cháu.”
Lý Quyên Mai cảm động không thôi, nhìn ‘vua chửi đổng’ là thím Phạm ngày thường chua ngoa, không bỏ qua cho ai cũng cảm thấy thân thiết hơn.
“Cảm ơn thím Phạm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-332.html.]
“Cảm ơn gì chứ, đều là người một nhà cả.” Thím Phạm trêu ghẹo.
Liếc mắt thấy người lấy nước đã bắt đầu xếp hàng rồi, bà ấy đẩy Lý Quyên Mai sang một bên: “Cháu mau đi làm đi, đừng đến muộn.”
Lý Quyên Mai cười, cô ấy học theo Kha Mỹ Linh, trong túi áo lúc nào cũng có ít kẹo, cô ấy nhét vào tay thím Phạm hai viên kẹo sữa thỏ trắng.
Nụ cười trên mặt thím Phạm càng trở nên thân thiết hơn, bà ấy cất kẹo vào túi áo, miệng vẫn khách sáo nói: “Chao ôi, đúng là không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, cháu giống hệt người nhà họ Kha, vô cùng hào phóng.”
Tối qua bà ấy nhận được một đùi nai với nửa túi bột mì, sáng nay, già trẻ lớn bé trong nhà đều được ăn bánh canh thịt nai đấy!
Bây giờ trong miệng bà ấy vẫn còn thoang thoảng hương thịt đây.
Lý Quyên Mai cười, đeo túi lên rồi đi đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị, đợi người đi xa rồi, thím Phạm mới vào chỗ đám các cô, các bà đang ngồi, nói vài câu, bỗng nhiên bà ấy thét lên rồi chỉ về phía cái cây ở cổng nhà trưởng thôn: “Ối trời ơi, mọi người nhìn xem, kia là cái gì?”
Mọi người đều nhìn theo hướng tay bà ấy, họ bất thình lình thấy một miếng vải đỏ, một miếng vải trắng. Bởi vì phía trước vướng hai cái cây, từ chỗ lấy nước nhìn không được rõ ràng lắm nên mọi người không thể lập tức chộp được.
Người trẻ nhanh chân chạy qua, nhìn thấy rõ hai miếng vải thì họ trèo lên cây kéo xuống, mở ra nhìn xong, họ reo lên: “Quần lót của nhà nào đây?”
Già trẻ lớn bé với các bà các bác trong thôn đều là người mặt dày, họ chẳng kiêng kỵ gì, nghe thế thì không nhịn được tiến lên cướp lấy để xem thử.
“Ha ha, đúng thật là, sao lại treo trên cây thế?”
“Đây là cây nhà trưởng thôn mà, lẽ nào là của hai vợ chồng ông ta?”
“Chắc không đâu. Treo đồ lót lên cây ngoài sân không phải đang làm trò cười sao?”
“Chắc là thú vui của vợ chồng già nhà người ta, chúng ta không hiểu...”
Mọi người cười phá lên, giọng nói quá ồn ào, đương nhiên sẽ làm kinh động đến người trong sân và cả hai người còn ngủ say.