Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 375
Cập nhật lúc: 2024-06-15 19:13:11
Lượt xem: 110
Đám phụ nữ trong phòng, nhất là Cảnh Tiểu Thanh vừa bắt nạt người kia bị dọa run lẩy bẩy, hận không thể dán chặt lên bức tường, trở thành phông nền.
Lý Quyên Mai cũng bị cảnh tượng này làm kinh hãi, sau đó cô ấy cúi đầu, mím môi cười rồi lắc đầu: “Em gái, bây giờ không sao rồi.”
Kha Mỹ Linh lại hung dữ nhìn một vòng, vung tay, đám anh ruột, anh họ nội, anh họ ngoại, anh trai hàng xóm và anh trai mưa đều đồng loạt lui ra.
Cô cười nói: “Vừa rồi tôi nghe có người nói anh trai tôi không mong chị dâu sinh con? Chậc chậc, rốt cuộc là người đàn ông vô năng thế nào mới phải dựa vào bụng phụ nữ chứ?
Nhìn xem nhà tôi dương thịnh âm suy là vì gen quá mạnh, tôi sợ đến lúc đó chị dâu tôi sẽ bị mệt.”
Mấy cô gái bị dọa đều đần ra sau đó gật đầu, đúng thế, một đám đàn ông đáng sợ thật đấy.
Cảnh Tiểu Thanh hận nghiến chặt răng, tốt xấu gì cũng biết nên tem tém lại khi ở địa bàn của người khác.
Nhà học Kha có to hơn nữa cũng không chứa đủ hàng xóm và họ hàng nhà họ Lý ngồi đầy mấy xe kéo đến xem chuyện vui.
Có điều họ cũng đã có chuẩn bị, họ mượn sân hàng xóm xung quanh, ngõ nhỏ trước cửa cũng được quét dọn sạch sẽ, bày biện bàn ghế trước đó hai ngày để chờ đón khách.
Có lời cầu nguyện của Kha Mỹ Linh, trời dần sáng lên, ánh nắng chói lọi, gió Bắc tạm nghỉ ngơi, mọi người đứng trong sân cũng không thấy lạnh, thậm chí còn có cảm giác hạnh phúc vì được tắm trong ánh nắng.
Trong phòng bếp nhà họ Kha đang bận rộn.
Hôm nay mẹ Kha là mẹ chồng, không có chuyện mẹ chồng lại ở trong bếp cầm muôi.
Có điều trước đó Kha Mỹ Linh và mẹ Kha đã chuẩn bị ba bữa đãi khách trong hôn lễ, còn mời mấy thím nhanh nhẹn, làm ăn sạch sẽ trong thôn nữa, các thím tới đều do mẹ Kha đích thân chỉ huy, để mọi người có thể làm ra món ăn có đủ cả sắc, hương, vị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-375.html.]
Lúc này mì đãi khách đã bắt đầu được bưng lên hết bát này đến bát khác.
Mì cán tay dai dai, bên trên còn có nửa quả trứng muối, lòng đỏ trứng mềm mịn mặn thơm, vị của lòng trắng trứng mới cứng mặn nhạt vừa đủ, mấy miếng lạp xưởng quét dầu, chao đỏ với dưa muối, lại thêm cải thảo thơm mềm ngon miệng.
Trong thành phố cũng rất hiếm khi được ăn tiệc đãi khách, lần này nhà họ Kha đã bỏ hết vốn liếng, dùng sạch tất cả trứng vịt muối tích trữ được.
Ăn sáng xong, những người lớn tuổi chủ trì lễ cưới chỉ đạo người trẻ trong nhà dọn bàn ghế ra, sau đó ngay ngắn ngồi xuống, trải tờ giấy đỏ ra, chấm bút lông vào mực.
Một cậu thiếu niên mười mấy tuổi rung đùi đắc ý, bắt đầu hát: “Ông nội nhà trai tặng mười đồng, bà nội nhà trai tặng một cây nhân sâm trăm tuổi, bác cả nhà trai tặng mười cân thịt, năm đồng tiền, một giỏ trứng vịt, mười con cá chép…”
Mọi người trong gia đình tặng quà trong khả năng có thể, tiêu chuẩn cũng không thua kém gì so với người thành phố.
Sau khi ông bà nội ngoại và họ hàng Kha Nguyên Đại tặng quà cưới xong liền đến nhà hàng xóm trong thôn.
Người thành phố nhìn một đống giỏ nặng trĩu, khuôn mặt dân làng tràn đầy tươi cười, trong lòng dâng lên một loại dự cảm không tốt.
Đúng như dự đoán, xếp hàng đằng trước chính là người đàn ông nhà bên, đứng thẳng tắp, trước khi tặng quà liền liếc mắt nhìn người thành phố, mở tấm vải trên giỏ ra, giọng nói to lớn vang dội:
“Nguyên Đại trưởng thành sắp cưới vợ, người làm chú như tôi nhất định phải tặng quà thật hậu hĩnh!
Năm cân thịt, năm hào tiền, hai mươi quả trứng và một giỏ tôm!”
Sau khi đăng ký xong, người tiếp theo hơi nâng cằm bước tới, nói vài câu trịnh trọng về lễ vật của mình: “Ba cân thịt, năm hào tiền, hai bộ da thỏ, một vò rượu cao lương…
Sắc mặt của người thành phố càng ngày càng khó coi, họ nhìn từng hộ gia đình trong thôn Lạc Phượng tới nhà họ Kha tặng quà, hơn nữa mỗi người đều mang theo một phần thịt, còn nặng hơn hai ký, ngoài ra còn có không ít thứ hiếm lạ.