Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 388
Cập nhật lúc: 2024-06-15 19:17:15
Lượt xem: 96
“Em muốn tiếp tục ở đây bầu bạn với anh, cũng coi như báo đáp lại thời gian anh chăm sóc em ở mạt thế.”
Ứng Yến ngẩng đầu, con ngươi đen kịt như b.ắ.n ra ánh sáng: “Anh hỏi em, người kia là ai!”
Trái tim Kha Mỹ Linh đập thình thịch, giống như sau khi mình làm gì sai, sợ phụ huynh trách mắng: “Tần, Tần Nguyên Cửu.”
“Thế nên bây giờ em xuất hiện ở trước mặt anh là vì thương hại anh, muốn báo đáp lại ân tình nực cười kia sao?”
Mặc dù Ứng Yến mới là học sinh lớp ba nhưng khí chất, giọng điệu kia vẫn khiến người lớn như Kha Mỹ Linh không chống đỡ được.
“Ứng Yến, anh, anh đừng như thế.” Kha Mỹ Linh vô cùng hối hận sao bản thân lại dây dưa vào chuyện này.
Sợi dây chuyền kia không phải lần đầu xuất hiện trên người anh, bắt đầu từ khi cô gặp đại lão, anh đã có nó rồi.
Tại sao cô lại còn...
“Em đi đi, để anh hoàn toàn thoát khỏi giấc mộng của em, sau này em không được mơ thấy anh nữa.”
Ứng Yến đứng dậy, cười chế giễu: “Anh không dám làm lỡ dở em theo đuổi hạnh phúc của mình.”
Anh lại khôi phục lại dáng vẻ như lần đầu Kha Mỹ Linh đi vào giấc mộng, bên ngoài có một lớp vỏ bọc dày, vẻ mặt, ánh mắt đều keo kiệt cho người khác.
Sắc mặt Kha Mỹ Linh tái đi, cô mạnh miệng: “Xem đi, anh rất thích cô gái kia. Cứ vừa nhắc tới chuyện này anh lại xù lông lên, hừ, em nói gì hả?
Một mình em bị anh giam giữ bên người mười năm trời, em không thể oán giận hai câu sao?”
Ứng Yến lạnh lùng nhìn cô: “Kha Mỹ Linh, nếu em muốn vạch rõ giới hạn với anh thì lập tức biến cho khuất mắt anh đi!
Nếu không đừng nói mười năm, kể cả một trăm năm anh cũng sẽ không thả cho em rời đi đâu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-388.html.]
Kha Mỹ Linh cũng đứng dậy, gào lên: “Ứng Yến, anh dựa vào đâu mà dám uy h.i.ế.p em? Em không có quyền lựa chọn cuộc đời mình sao?
Không dễ gì em mới cố gắng thi đỗ đại học, thi đỗ rồi còn chưa kịp hưởng thụ thành quả sau hai năm nỗ lực phấn đấu thì đã bị ép vào mạt thế, sau đó bị anh bắt giam cầm, sau này, sau này em quay về năm một chín bảy lăm rồi mà vẫn bị hệ thống trói buộc, bắt em đi cứu vớt trùm phản diện!
Em chỉ muốn sống cuộc sống bình yên thôi cũng không được sao?
Nếu như em có thể lựa chọn, em thà rằng không cần cái thân phận cô chiêu nhà giàu kia!”
Cô cũng ấm ức đầy bụng, lúc này phát tiết hết tất cả, miệng liến thoắng, mắt ầng ậng nước, mở to nhìn anh.
“Anh cho rằng em muốn nằm mơ thấy anh sao? Em muốn thoát khỏi anh hoàn toàn để bắt đầu lại cuộc sống, vờ như tận thế lạnh lùng, hung hiểm trước đó không tồn tại biết mấy!
Nhưng không thể nào, dù em đã đăng ký kết hôn với người ta nhưng chúng ta vẫn chưa thanh toán hết, nên em không thể bắt đầu cuộc sống mới, cũng không dám chạm vào tình yêu.
Mà thôi, nói cái này với một đứa trẻ chưa mọc đủ lông làm gì?”
Cô suy sụp ngồi thụp xuống, bực bội trừng mắt nhìn anh: “Chắc chắn cái hệ thống kia lừa dối em, chuyện xảy ra trong mộng sao có thể là thật được?
Với cái tình tình ngang ngược, gia trưởng cổ hủ, lại còn mắc bệnh sạch sẽ như anh, nếu đây là thật, anh nghe được mấy lời này của em mà vẫn có thể nhẫn nhịn chuyện em có người đàn ông khác, tiếp tục giam cầm em sao?”
Ứng Yến siết chặt tay, hốc mắt đỏ lên, lúc trước anh còn muốn cố gắng trưởng thành rồi đi tìm cô, vĩnh viễn giữ cô cạnh mình.
Bây giờ trong lòng anh đều là tuyệt vọng và lạnh lẽo, trưởng thành làm gì đây?
Lẽ nào anh phải đối mặt với người trong lòng đáng ghét kia của cô sao?
Lúc đầu anh tưởng tất cả vận may của mình đều dùng hết trên người cô, bất kể thế nào thế giới cũng giữ lại cho anh một tia nắng.
Quả nhiên anh là kẻ dư thừa, đến cả trong thế giới của cô anh cũng là tồn tại dư thừa.
Kha Mỹ Linh trút giận xong, thấy bóng người nhỏ bé cô độc của anh, cô chột dạ, nhìn trái nhìn phải, tay móc vào tấm thép của thùng xe, không dám nhìn anh.