Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 398
Cập nhật lúc: 2024-06-15 19:20:24
Lượt xem: 69
Có lẽ vì ăn no, nên tinh thần cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Khuôn mặt cô trắng hồng, trên đầu có hai chiếc trâm cài, xinh đẹp như búp bê trong tranh Tết. Rất nhiều người, đặc biệt là trẻ em không nhịn được mà đuổi theo và gọi cô là chị gái xinh đẹp.
Nếu không phải mọi người sợ bị nắm thóp, tất cả đều đã gọi cô là tiên nữ rồi!
Thần thức của Kha Mỹ Linh hiện đã bị cạn kiệt, cô không thể sử dụng ý thức của mình để nhìn lướt xung quanh, cô đành phải dùng mắt thường nhìn chằm chằm vào những điểm bất thường trong thôn.
Tục ngữ có câu, tổn thương xương cốt dưỡng trăm ngày, e rằng thời gian thần thức phục hồi cũng sẽ không quá ngắn.
Sau khi đi loanh quanh một vòng, cô không hề phát hiện ra điều gì bất thường nên chỉ có thể tản bộ đến cổng thôn nói chuyện với các cụ già.
"Cháu chào ông Hoàng, bà Trương..."
"A, Tiểu LinhNhi, cháu còn nhớ bà Trương của cháu sao?" Một bà lão mất một nửa chiếc răng cười hỏi.
"Đương nhiên là nhớ rồi, bà Trương từng cho cháu một đôi găng tay đỏ tuyệt đẹp làm bằng da chuột, còn rất ấm nữa. Bà nhìn xem, mùa đông nhưng tay của cháu không bị lạnh cóng, chính bà đã giúp đôi găng tay phát huy tác dụng!"
Kha Mỹ Linh tươi cười, lấy kẹo thỏ trắng từ trong túi ra, nhét một viên vào miệng bà cụ, sau đó lại tiếp tục chia cho những người khác, thì thầm đầy bí ẩn: "Mọi người đừng từ chối, cứ xem như đây là kẹo cưới của cháu đi.
Cháu không mang theo nhiều, nếu như bị người ta nhìn thấy, cháu không có kẹo dư ra đâu."
Mấy ông bà cụ nghe vậy thì vội vàng bỏ kẹo vào túi. Tất cả đều nói nhờ có cô, họ mới có thể biết được mùi vị của kẹo sữa thỏ trắng rốt cuộc là như thế nào.
Bọn họ vất vả cả đời, đến trứng gà còn không dám ăn, chứ đừng nói đến các sản phẩm được làm từ sữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-398.html.]
Trong lòng Kha Mỹ Linh có chút xót xa, trên đời có nhiều người bất hạnh và nghèo khổ như vậy, cô có thể giúp đỡ được bao nhiêu người?
Không thể không nhắc đến sự vĩ đại của những người lãnh đạo tổ chức, bọn họ tận tụy vì nước vì dân qua nhiều thế hệ mới khiến Hạ Hoa trở nên thực sự thịnh vượng.
Đợi thêm vài năm nữa, khi gió xuân thổi qua, cuộc sống của người dân sẽ tốt hơn rất nhiều.
"Bà Trương, cháu thích nhất là nghe bà kể chuyện. Trong thôn chúng ta có chuyện gì kỳ lạ sao? Bà kể cho cháu nghe một chút được không?"
Hôm nay nắng ấm nhẹ nhàng, gió bắc cũng thỉnh thoảng thổi qua một cách lười biếng, hầu như mọi người đều đứng trước cửa thôn tắm nắng, cảm giác cả người vô cùng khoan khoái dễ chịu.
Mấy ông bà cụ lần lượt nhỏ giọng kể cho Kha Mỹ Linh nghe một số bí mật không thể nói cho người khác biết.
Trong lúc nghe, ánh mắt Kha Mỹ Linh hơi lóe lên, cô đã nắm được thông tin mình muốn.
"Nói mới nhớ, trong thôn chúng ta có một thanh niên trí thức sắp trở về thủ đô." Một bà cụ nhỏ giọng nói: "Cậu ta đến thôn chúng ta bảy tám năm rồi phải không?"
Khi nhắc đến người này, mọi người bắt đầu bàn tán: "Cậu ta là người thủ đô đến đây, chắc chắn phải có người nhà rồi. Nếu không sao những thanh niên tri thức khác đều không trở về thủ đô sau khi xuống nông thôn, còn cậu ta lại về?"
"Chậc chậc, ngày đầu đến đây, cậu ta chỉ xách một cái túi và ôm một con ch.ó tây màu trắng trên tay. Lúc đó cậu ta chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, phải không?"
"Người đã trắng lại còn đẹp trai, ai trong thị trấn cũng chạy đến nhìn cậu ta một cái. Ông cụ Quý thấy cậu ta học giỏi, thường gọi người ta đến nhà ăn tối, tiện thể cho cậu ta mượn sách, đồng thời dạy cho cậu ta rất nhiều thứ!"
"Ai mà ngờ cậu ta là một tên tráo trở, bên ngoài trắng trẻo, bên trong lại đen tối! Cậu ta lợi dụng xong thì lật mặt tố cáo nhà họ Quý!
Chuyện này đã khiến ông cụ Quý vô cùng tức giận..."